Mặc dù nói Mặc Thoát ngày nay so với thời Cố Bắc Thần ở lại tốt hơn gấp ngàn lần, con đường quốc lộ thông đến cửa làng. Cố Bắc Thần đã từng kể với cô, thời điểm đó con đường của Mặc Thoát khác với các con đường khác, bọn họ từ Mặc Thoát lái xe đi Lạp Tát (Lhasa) quả thật là một hành trình đầy khó khăn, khó khăn tựa như một chuyến du lịch đường dài gian nan.
Anh còn từng kể rằng ở đây có một người bạn thân tên là Khang Ba, trong một nhiệm vụ chống ma túy đã hy sinh, sau đó lấy gia đình Khang Ba làm trung tâm mà xây dựng nên một trường tiểu học, tháng ngày sau này có thời gian nhất định đưa An Noãn Noãn đến thăm các em nhỏ, thăm bà nội của Khang Ba là Trác Mã và con gái của anh ấy là Trát Tây, doanh nghiệp của nhà Cố của bọn họ hằng năm đều quyên góp tiền và vật liệu cho trường.
Thế giới thực sự không thể đoán trước được, vậy mà bây giờ cô ấy lại một mình đến đây, đến nơi mà anh đã từng ở lại, nhìn thấy người già và những đứa trẻ mà anh ấy bận tâm nhất.
An Noãn Noãn hoàn toàn nghe không hiểu tiếng địa phương ở nơi này, những người già cũng vất vả lắm mới nghe được tiếng phổ thông của cô, may mà trong trường có hỗ trợ sinh giúp bọn học phiên dịch, như vậy trao đổi qua lại vô cùng dễ dàng.
Đỉnh Nam Già Ba Ngoã đang trong thời gian xuân về hoa nở, nhưng nhìn từ xa vẫn còn tuyết rơi như cũ, cảnh mùa xuân Nhã Lỗ Tàng Bố ở vùng lân cận đã trở thành hai bức tranh sống động của các mùa trong năm!
An Noãn Noãn cũng mặc trang phục địa phương, còn bà nội Trác Mã thì thắt rất nhiều b.í.m tóc cho cô, ngồi trong sân vẽ tranh.
Những đứa trẻ đang rượt đuổi và chơi đùa dưới ánh nắng tươi đẹp, trong đó có một bé gái có lẽ khoảng chừng trên dưới 8 tuổi, đang giúp Trác Mã làm khô hạt sen tuyết. Cô bé đã học được rất nhiều tiếng Trung, ngẩng đầu lên, nụ cười sảng khoái như hoa sen tuyết trên dãy núi Thiên Sơn: "Chị ơi! Có, chú..."
Sau khi cô bé khó khăn nói xong một câu bằng tiếng Trung, trợn tròn đôi mắt đen láy, nhìn chằm chằm vào người đàn ông ở cổng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn viết lên một dấu hỏi lớn, giõn giã nói: “Chú ơi, tìm, ai...."
Nghe lời Trát Tây nói, trong lòng An Noãn Noãn rơi xuống lộp cộp, bàn tay run một chút, cầm cọ quét một đường vòng cung dài, ngẩng đầu, liền thấy Cẩm Phong tháo kính râm ra, cười cười với cô: "HELLO!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2551-chu-tim-ai.html.]
Lúc nhìn thấy người đến là Cẩm Phong, An Noãn Noãn thở dài một hơi thật sâu, một lúc sau mới trò chuyện nói: "Sao anh lại đến đây?"
Cẩm Phong vô cùng thản nhiên kéo một cái ghế đẩu ngồi xuống, bắt chéo đôi chân dài: “Cô có thể đến, tại sao tôi lại không thể đến. Có điều nơi này thực sự là một nơi tốt!" Lời nói vừa rơi xuống, anh ta liếc nhìn bức tranh bán thành phẩm của An Noãn Noãn: "Rất thích hợp cho những người học thức và du khách thích tranh chữ ở lại. Dạy trẻ em nhận biết chữ và vẽ tranh, rất hay đó nha!"
Cô luôn cảm thấy Cẩm Phong rất kỳ quái, An Noãn Noãn không nghĩ tới sau khi phôi phục lại thân phận thái tử của tập đoàn J lại nhàn rỗi như vậy, đi ra ngoài thưởng ngoạn núi non sông nước, càng không thể làm một chuyến đi đặc biệt đến thăm trẻ em ở các vùng nghèo khó khăn!
Đối với những doanh nhân lớn như bọn họ, chỉ cần vẫy tay sẽ có người phụ trách đi làm việc, không cần sếp trực tiếp phải đến đây đi!
Nhìn thấy An Noãn Noãn hoài nghi, Cẩm Phong, "haha ~" cười lớn, quấy rầy đến các giáo viên và trẻ em khác trong lớp học.
Mê Truyện Dịch
Một cô giáo Cao Nhất Phỉ đang lên lớp liền mở cửa hướng mắt nhìn An Noãn Noãn, dùng tay ra hiệu cho cô nhỏ tiếng lại, An Noãn Noãn vội vàng biểu hiện lời xin lỗi.
“Anh không phải đặc biệt đến đây để du ngoạn đi!” An Noãn Noãn thận trọng hỏi Cẩm Phong.
Cẩm Phong đứng dậy: "Ra ngoài đi dạo, tìm cô có chuyện."
Cẩm Phong hai tay đút vào túi quần, An Noãn Noãn vừa định hỏi tình hình hiện tại của Sở Kiều Kiều, liền bị động tác tay của Cẩm Phong chặn lại: "Kiều Kiều rất tốt, trước tiên không vội nói về cô ấy, để tôi nói thẳng mục đích đến đây của tôi trước."