Cô ấy nói với vợ chồng chị Quyên: "Nếu như Cố Bắc Thần đến đây, anh chị cứ nói sự thật, em có quay về, nhưng đi đâu thì anh chị không biết." Thật là họ sẽ không biết gì, bởi vì thậm chí ngay cả cô cũng không biết bản thân sẽ đi đâu.
"Nếu như tương lai ngôi nhà ở đây bị phá dỡ, anh chị hãy gọi điện thoại cho người này, nói với cô ấy, trấn Cẩm Tú, tên bà ngoại và tên của em, thủ tục về việc phá dỡ là được rồi.”
Hai vợ chồng chị Quyên từ đầu đến cuối hỏi không ra một nguyên nhân, An Noãn Noãn nói: “Đừng hỏi em, cũng giống những gì anh chị nghĩ, coi như là li hôn đi, đừng hỏi em những thứ khác nữa.”
Cô quay về chủ yếu là để thu xếp một vài việc, nhất định phải cho chị Quyên một lời giải thích, nếu không Văn Tinh Tinh bên kia sẽ không thể tiến hành tiếp nữa. Tám mươi phần trăm cửa hàng thêu của họ được thực hiện bởi trấn Cẩm Tú.
"Chị Quyên, các nữ công nhân ở đây, vẫn làm việc như bình thường, chị cứ đúng hạn báo cáo với Văn tổng là được rồi, việc kiểm định chất lượng vẫn là dựa vào chị." Cô nghiến răng, tiếp tục nói tiếp: "Nếu Văn tổng đến, hãy nói với cô ấy lời nói giống như với Cố Bắc Thần, nhưng đừng nói gì khác là được rồi. Cô ấy là người thẳng tính, chị cũng biết đấy."
An Noãn Noãn thu dọn một số quần áo cũ, đi đến mộ của bà ngoại và An Vũ Vy mẹ cô.
Chị Quyên không yên tâm rất muốn chồng cô lái xe đưa An Noãn Noãn đến nghĩa trang, An Noãn Noãn lắc đầu: "Thực sự không cần đâu, em muốn một mình lặng lẽ rời đi. Đừng có cao điệu như vậy, bị những người thợ thêu biết sẽ d.a.o động đến tính tích cực chăm chỉ của họ đấy.... đợi đến khi em ổn định rồi, em sẽ liên lạc với mọi người."
Nhìn thấy cô kéo chiếc vali rời đi, chị Quyên thực sự đã khóc rất thương tâm như thể chị bị bỏ rơi.
"Chồng à, anh nói xem sao cô gái này lại vững tâm đến như vậy? Thậm chí một giọt nước mắt cũng không rơi."
Chồng của chị Quyên nhìn theo bóng dáng càng ngày càng xa, lắc đầu: "Anh nghĩ cô ấy đã đến một tình cảnh không thể khóc rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2542-co-ay-da-den-tinh-canh-khong-the-khoc.html.]
Chị Quyên càng khóc dữ dội hơn: "Noãn Noãn một mình rời đi như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ!"
Chồng của chị Quyên an ủi chị: “Đừng lo, cô gái này có mệnh rất lớn, chẳng phải là cô ấy ở hai ngày hai đêm tại vùng đất không người mà vẫn không sao đó thôi, bây giờ kinh nghiệm đã nhiều hơn, càng không thể có chuyện gì, bà lão sẽ phù hộ cho cô ấy."
Trong nghĩa trang, bia mộ của bà ngoại được chăm lo rất sạch sẽ, còn bia mộ lớn kia, hiện giờ trông khác với trước đây, lại gần mới phát hiện trên đó có khắc chữ, An Vũ Vy, cùng mộ của Sở Hoàn, đề danh là con gái, Sở Mộng Thần, Sở Mộng Dương, có một tấm ảnh chụp chung của An Vũ Vy và Sở Hoàn.
Sau này, An Noãn Noãn mới biết đó là ông lão của Sở gia sắp xếp để chôn chung hai người họ cùng nhau, bia mộ cũng là ông nhờ người khắc.
Quả nhiên giống như lời chồng của chị Quyên, An Noãn Noãn thực sự không thể khóc ra được, khi nhìn vào bia mộ của ba người thân thiết nhất, cô vậy mà không thể rơi một giọt nước mắt nào, nhưng đôi mắt cô đau và quặn lại.
Một chiếc khăn cẩn thận lau hai tấm bia mộ, trước khi đi, An Noãn Noãn sờ vào ảnh chân dung của bà, nhẹ nhàng nói: "Bà ngoại, bà trên trời nhất định phải phù hộ con thật tốt nhé?"
Hơn một tháng, An Noãn Noãn đi rất nhiều nơi, nhưng mỗi thành phố chỉ ở lại vài ngày, những nơi trước đây luôn muốn đi nhưng chưa từng có cơ hội đi, giờ đã đi rồi, không còn niềm vui như vậy nữa, không nhìn thấy những bức tranh và phong cảnh trong truyền thuyết, há nào không biết rằng vẻ đẹp của phong cảnh phụ thuộc hoàn toàn vào tâm trạng của người xem phong cảnh!
Mê Truyện Dịch
Nhưng sau đó cô phát hiện ra rằng những nơi cô đến đều có liên quan đến Cố Bắc Thần, giống như lần này cô vậy trong một lần bốc đồng đến Mặc Ngọc dưới dãy núi Côn Lôn, sau đó một đường đi qua nhiều nơi về phía bắc đến Mặc Thoát (*) Tây Tạng.
(*) Mặc Thoát: Mêdog, (chữ Tạng: པདྨ་བཀོད་, Hán Việt: Mặc Thoát) là một huyện của địa khu Nyingchi (Lâm Tri), khu tự trị Tây Tạng, Trung Quốc.
Chỉ là bởi vì cô từng nghe Cố Bắc Thần nói rằng anh vừa mới tốt nghiệp học viện quân sự đã bị lão gia tử phái đến những nơi đó, một lúc liền ở lại nhiều năm.