Dinh thự của Cố gia trong đại viện quân khu, vô cùng ngột ngạt, thậm chí ngay cả Cố Bối Bối cũng không dám hoạt động mạnh, vừa bước vào liền cun cút như con mèo nhỏ đi lên lầu vào phòng của mình.
Lão gia tử nhìn những người khác: "Đi ngủ hết đi!"
Cố Bắc Thần không ở đây, lại xảy ra rất nhiều chuyện, An Noãn Noãn cũng không biết lúc này nên nói gì mới thích hợp, nhưng không nói cái gì hình như càng cảm thấy không thích hợp hơn.
Ánh mắt khen ngợi thoáng qua vừa rồi của lão gia tử mờ đi, vẻ mặt uy nghiêm của ông liếc nhìn ánh mắt đang lo lắng lại cẩn thận của An Noãn Noãn: "Noãn Noãn cũng đi nghỉ ngơi đi."
An Noãn Noãn nhìn lão phu nhân và mẹ chồng: "Vậy thì bà nội và mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ."
Trên lầu, cảnh vệ của Cố lão tướng quân, gõ cửa phòng ngủ của An Noãn Noãn, đứng ở cửa, đưa cho An Noãn Noãn một tờ giấy nhắn với vẻ mặt nghiêm túc, bên trong viết, An Noãn Noãn một tiếng sau đến phòng sách của lão gia tử một chuyến.
Trong khoảng thời gian này, An Noãn Noãn không dám gọi điện thoại cho Cố Bắc Thần, cô biết rằng các cuộc họp mà anh tổ chức đều rất bí mật và liên quan đến quốc gia, tuyệt đối không cho phép mở điện thoại hoặc là trả lời các cuộc gọi riêng.
An Noãn Noãn không dám tắm rửa, nhìn thời gian, cô cảm giác thời gian một tiếng trôi qua dài dằng dặc.
Một tiếng sau, biệt viện của Cố gia đã đi vào giấc mộng, An Noãn Noãn đi tới gõ cửa phòng làm việc của lão gia tử, cảnh vệ đã ở trước đợi cô rồi.
Cảnh vệ trực tiếp mở cửa, xoay người sang một bên, làm một động tác mời vào với An Noãn Noãn, từ đầu đến cuối không nói một lời.
“Ông nội, ông tìm cháu sao?” An Noãn Noãn nhìn ông lão đang ngồi sau chiếc bàn lớn làm bằng gỗ lim.
Cố lão tướng quân gật đầu: “Ừ, cháu ngồi đi!” Ông chỉ vào vị trí của chiếc ghế sô pha.
Mê Truyện Dịch
An Noãn Noãn quay sang bên cạnh liền nhìn thấy bố chồng cô đang ngồi trên ghế sô pha, trong lòng không thể giải thích được cảm thấy rằng sắp có chuyện xảy ra.
“Cha?” An Noãn Noãn gọi Cố Vỹ Thành một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2532-roi-di.html.]
Cố Vỹ Thành chỉ vào vị trí đối diện: "Ừ, qua đây ngồi đi."
Cố lão gia tử nói thẳng: "Ừm, chuyện ngày hôm nay giải quyết khá tốt, rất có phong phạm quý tộc, nhưng mà.”
Lời nói của lão gia tử vừa rơi xuống, nhìn con trai, Cố Vỹ Thành cầm lấy một phong bì đưa cho lão gia tử.
Lão gia tử mở miệng phong bì xem qua, đóng lại, đặt ở trên bàn trà gỗ, đẩy về phía An Noãn Noãn, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào mắt An Noãn Noãn, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói: "Nhưng mà, hôm nay cháu nhất định phải rời đi Cố gia, rời xa Bắc Thần, rời xa Hải Thành, đi càng xa càng tốt, mãi mãi không được quay lại."
An Noãn Noãn hé môi mấy lần vẫn không hỏi ra tại sao lại như vậy, bị lão gia tử ngăn lại nói: "Lý do rất đơn giản, bởi vì Bắc Thần và Cố gia. Cháu có thể mắng tôi ích kỷ, tư lợi, quyền lực, nhưng vì cháu trai của tôi, tôi nhất định phải làm như vậy."
An Noãn Noãn sững sờ nhìn lão gia tử và Cố Vỹ Thành, nhưng họ không cho cô ấy bất kì cơ hội nói chuyện nào, cũng không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào, chỉ yêu cầu cô cầm tấm thẻ và rời đi.
An Noãn Noãn sau khi ổn định lại tinh thần, đứng dậy, cúi đầu chào hai người họ: "Con xin lỗi ông nội, ba, vì đã gây thêm phiền phức cho mọi người. Tấm thẻ này, con không cần đâu. Con, con đi đây."
Lão gia tử không hổ là một vị tướng đã xông pha trận mạc, g.i.ế.c giặc, cầm được thì buông được, bày mưu lập kế, mọi thứ phải được cân đo với hệ số an toàn nhất.
"Nha đầu, tấm thẻ này cháu nhất định phải cầm. Câu chuyện xưa về nhất phân tiền nan đảo anh hùng hán (*) là có thật, cháu cầm tiền đi, tôi mới có thể yên tâm được. Cầm lấy đi!"
(*)Nhất văn tiền nan đảo anh hùng hán: – 一文钱难倒英雄汉 – yī wén qián nán dǎo yīng xióng hàn (một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán; chỉ một người có bản lĩnh nhưng bị một việc rất nhỏ khiến cho trói tay trói chân không làm gì được; hoặc là một vấn đề rất nhỏ nhưng khiến việc quan trọng không thể tiến triển, hoàn thành)
An Noãn Noãn mím chặt môi, chậm rãi di chuyển: "Được, vậy thì cháu cầm."
An Noãn Noãn bị cảnh vệ từ cửa sau Cố gia đuổi ra ngoài, khu đại viện vào ban đêm yên tĩnh đến đáng sợ.
Sau khi người cảnh vệ già đuổi An Noãn Noãn ra khỏi khu nhà, nói: "Cô gái à! Nhớ đừng hận lão tư lệnh và tiên sinh, người ở đây cho dù có hào quang như thế nào cũng có nỗi khổ của bản thân, người mà, mỗi người đều có thế giới riêng, đi thôi! Vì Cố soái, rời đi thôi!"