Mạnh Dĩnh Đào rất lâu vẫn không có phản ứng, Mạnh lão gia cầm lấy cây gậy và đánh vào lưng Mạnh Dĩnh Đào: "Nghiệp chướng. Còn không mau dập đầu nhận lỗi với Noãn Noãn..."
Trong tận đáy lòng Mạnh lão gia, vẫn là muốn duy trì quan hệ thế giao với nhà họ Cố, dù sao thì ông ta và Cố lão tướng quân là bạn sinh tử, hai người con trai nhà họ cũng hòa thuận với nhau, làm sao mọi chuyện có thể bị huỷ hoại trong tay đứa cháu gái này, dù sao thì con trai ông Mạnh Hạo và Lan Tịnh Di đã sinh một đứa con trai còn nhỏ, mới mười mấy tuổi, tương lai nếu như có thể cùng Cố Bắc Thần tiếp tục duy trì mối quan hệ giữa các thế hệ này, vậy thì sau này trăm năm sau ông ta cũng yên tâm!
Lan Tịnh Di lo lắng rằng lão gia tử trong cơn nóng giận có thể khiến Mạnh Dĩnh Đào bị đánh xảy ra sơ suất, liền chuẩn bị lên trước thuyết phục lão gia tử, nhưng bị Mạnh Hạo nắm lấy tay, ánh mắt cảnh cáo bà ấy không được quản chuyện này.
Lần này, Mạnh Hạo cũng cảm thấy quả thực rất mất mặt, căn bản một câu cũng không hề nói, tốt nhất là đánh c.h.ế.t mới được.
Mạnh gia bọn họ cũng là một gia tộc nổi tiếng ở thủ đô, thế hệ đời sau, vậy mà lại xuất hiện một người con gái độc ác như vậy, thật không biết kiếp trước ông đã phạm phải tội ác gì mà lại sinh ra một thứ như vậy.
Mê Truyện Dịch
Mạnh Dĩnh Đào cũng hiểu đến giờ khắc này mọi thứ đều sụp đổ rồi, không còn cách nào quay về thiên đường nữa, liền thẳng lưng quỳ trước An Noãn Noãn dập đầu ba lần, cô ta biết tính khí của ông nội, cô ta cũng hiểu lão gia tử coi trọng tình cảm và giao hảo của hai nhà Mạnh, Cố nhiều đến nhường nào, cô ta dứt khoát một hơi liền đập đầu một lần, trán đã bắt đầu rỉ máu.
Ngẩng đầu, hai mắt mờ mịt: “Vậy được chưa?” Trong lòng đã muốn đem An Noãn Noãn c.h.é.m c.h.ế.t bằng vô số nhát dao.
Mạnh Dĩnh Đào đập đầu xong liền trực tiếp ngã xuống đất, Lan Tịnh Di lo lắng chạy qua chỗ đó, chuẩn bị đỡ cô ta.
“Mặc kệ nó, không c.h.ế.t được.” Bị lão gia tử ngăn cấm.
Sau khi để đội trưởng đội an ninh và Lưu Phúc của quán cafe rời đi, Mạnh lão gia nhìn Cố tướng quân: "Lão Cố, chuyện xấu xí trong gia đình nên đóng cửa bảo nhau, ông xem đám nhóc này ồn ào đến đây thôi ~"
Cố lão gia trừng mắt nhìn Mạnh lão gia, xoay người rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2531-roi-di.html.]
"Lão Cố à, sau khi xong việc với của bọn nhóc này, chúng ta lại đánh cờ a....” Mạnh lão gia tử cố gắng hết sức để tiếp thêm cho bầu không khí sống động hơn, nói rằng mọi chuyện không sao, nhưng cháu gái của ông ta đã c.h.ế.t ngất trên mặt đất, trong lòng ông ta tất nhiên lo lắng rồi.
Cố tướng quân hừ lạnh một tiếng: "Cùng ông thì khác gì tự sát ~"
Người nhà Cố gia hùng hùng hổ hổ rời quốc hội, trở về đại viện khu quân sự, còn Mạnh gia thì tạm thời đều ở lại quốc hội vài ngày, lần này Mạnh Dĩnh Đào không chỉ đắc tội với Cố gia mà còn với con trai út của Đường gia nữa!
Nhưng vẫn luôn nghe nói rằng cậu con trai út là người con trai yêu quý nhất của Đường Gia Thành!
Ông lão Mạnh và Mạnh Hạo cảm thấy nên đi thắp hương lễ Phật.
Ngay sau khi xe của Cố gia vừa vào đại viện quân khu, Cố Bắc Thần nhận được một cuộc gọi khẩn cấp, lập tức đến khu vực quân sự để tổ chức một cuộc họp khẩn.
Cố Bắc Thầnh chỉ đành đưa An Noãn Noãn lên xe của ông nội, quay người đi đến khu vực quân sự để họp.
An Noãn Noãn tâm trạng bất an nói: “Ông nội có khi nào vẫn còn giận em không?” Suy cho cùng chuyện này đều là vì cô mà xảy ra, An Noãn Noãn cảm thấy mình quả thật là khắc tinh của Cố Bắc Thần.
Cố Bắc Thần xoa tóc An Noãn Noãn: "Không đâu. Có anh ở đây mà. Hửm?"
Chỉ cần An Noãn Noãn nghe thấy câu nói, "Có anh ở đây" của Cố Bắc Thần là trong lòng đặt biệt thoải mái và yên tâm, liền gật đầu: "Ừm! Vậy anh đi đường cẩn thận đó, em đợi anh về!”
“Được.” Cố Bắc Thần nói một chữ được xuống liền nhét An Noãn Noãn vào trong xe của lão gia tử, xoay người rời đi.