Người vây quanh xem náo nhiệt đã bắt đầu xì xào bàn tán. An Noãn Noãn cảm giác được có tiếng đèn flash của điện thoại di động hướng về hai người bọn họ chụp ảnh. Nhưng đã đến nước này rồi, cô đã không thể rút lui nữa rồi, từng nghe là bị cướp tiền, cướp ví chứ cũng chưa bao giờ từng nghe thấy là bị người khác cướp chồng. Mạnh Dĩnh Đào này thực sự lại một lần nữa làm mới cái nhìn về quan điểm thế giới, giá trị, và cuộc đời của cô.
Sau khi Mạnh Dĩnh Đào bình thường trở lại, vẫn bình tĩnh như cũ đưa tay lên lau trà ở trên mặt. Sau đó vuốt từng hạt chân trân trắng xóa ở trên tóc mái xuống.
Hoàn toàn không để ý những người đang nhìn cũng coi đó không là chuyện to tát gì.
An Noãn Noãn nhân cơ hội nắm lấy USB ở trên bàn, quay người nói với Mạnh Dĩnh Đào: "Mạnh Dĩnh Đào, cô hình như thông minh quá bị thông minh hại rồi. Tôi cho dù không có ai làm chỗ dựa thì vẫn còn có Bắc Thần, cho dù thật sự có ngày nào đó đi đến bước cùng anh ngồi xuống nói chuyện ly hôn đi chăng nữa thì cũng không đến lượt cô." Dứt lời, An Noãn Noãn đứng thẳng người lên, lạnh lùng nói: "USB tôi cầm đi rồi, cô đợi đấy mà đi xuống địa ngục đi!"
Mê Truyện Dịch
Lúc này trong phòng riêng tầng ba có thể nhìn xuống toàn cảnh của Tị Phong Đường, một đôi nam nữ trẻ tuổi đang qua lớp tường bằng thủy tinh nhìn tất cả những gì xảy ra ở tầng dưới. Trên mặt của người con gái không có bất kỳ biểu hiện hết giận nào, còn người đàn ông thì lạnh lùng cong khóe môi nhìn cuộc tranh đấu của hai người phụ nữ.
Một người đàn ông mặc áo đen ở phía sau bọn họ một mực cung kính nói: "Cậu Phong, chúng ta có cần giúp cô Cố một tay không?"
Cẩm Phong đưa tay ra hiệu ngăn lại: "Ừm ~ Không vội."
"Vâng ạ!" Sau khi người đàn ông trả lời liền lùi về sau một bước tiếp tục đợi lệnh.
Tiếp sau đó, Mạnh Dĩnh Đào mặt bình tĩnh đưa tay lên chỉnh lại cổ áo của mình. Ở chỗ cổ và chỗ xương quai xanh đều là dấu vết giống như là dâu tây vậy. Cô ta có chút e thẹn của con gái: "Tối qua, Bắc Thần về nhà rất muộn đi!" Con mắt của cô ta vẫn luôn nhìn An Noãn Noãn mà nói chuyện.
Nhưng não của Mạnh Dĩnh Đào xoay chuyển quá nhanh, An Noãn Noãn quả thực không theo kịp, không hiểu được ý của cô ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2491-cuoc-chien-cua-phu-nu.html.]
"Tối qua, chúng tôi ở bên nhau!" Sau khi Mạnh Dĩnh Đào nói xong câu này, An Noãn Noãn dường như mới hiểu ra điều gì.
Cố Bắc Thần tối qua có chuyện đi ra ngoài nhưng không tới 3 tiếng sau đã về rồi. Người đàn bà c.h.ế.t tiệt này lại đang giở trò quỷ gì đây?
Thấy ánh mắt của An Noãn Noãn đã ở trạng thái ngỡ ngàng rồi, Mạnh Dĩnh Đào liền đẩy thỏa thuận ly hôn đến trước mặt An Noãn Noãn, tiếp tục nói: "Cô An, chuyện của tôi và Bắc Thần, có lẽ lúc này người lớn của hai bên cũng đều đã biết. Chúng ta đều là những người không thể bị mất mặt, cho nên ký tên đi!"
An Noãn Noãn vừa rồi còn rất bình tĩnh giờ khắc này hoàn toàn bối rối rồi.
Một giây sau, trong đầu của An Noãn Noãn tự mình giẫy dụa. Không thể nào, Cố Bắc Thần không thể nào. Đây tuyệt đối là Mạnh Dĩnh Đào lại đang làm trò. Cô không thể nghe mà tin lời của người phụ nữ c.h.ế.t tiệt này được.
Những người xung quanh thấy giọng hai người phụ nữ cãi nhau, bọn họ cũng không nghe rõ, từng người tản đi rồi.
An Noãn Noãn hơi nhắm mắt lại, không đếm xỉa đến thì bỏ đi, cô cong khóe miệng: "Anh ấy và cô ở bên nhau rồi? Với cô? Cũng xứng?"
An Noãn Noãn khinh thường nhìn Mạnh Dĩnh Đào một cái, cầm lấy máy tính lên: "răng rắc" đập trên bàn trà. Tiếng động lớn như vậy, những người khách ở xung quanh và nhân viên phục vụ đều chạy đến. Động tĩnh lần này khiến bọn họ hoàn toàn vây chặt đến nỗi một giọt nước cũng không lọt qua được.
Mạnh Dĩnh Đào trừng trừng trợn to hai mắt, bỗng nhiên kêu to: "Giám đốc đâu, đưa con mụ điên này kéo ra ngoài cho tôi, đưa đến cảnh sát, cô ta khắp nơi câu..." hai tư câu dẫn còn chưa nói ra miệng thì An Noãn Noãn liền xe nát hợp đồng ly hôn kia, ném xuống mặt của Mạnh Dĩnh Đào, kiểu đanh đá chua ngoa chửi đổng lên. Cô hôm nay chính là muốn mượn sức mạnh của quần chúng từ từ dạy dỗ Mạnh Dĩnh Đào.