Cố Bắc Thần cúi đầu nói vào tai của An Noãn Noãn: “Nghe thấy không, thím Trương cũng nghe thấy em khóc nhè rồi, không chừng chưa tới mười phút, cả nhà đều xuất phát tới đây giúp em lấy lại công đạo rồi. Hửm?”
Nghe vậy, An Noãn Noãn lập tức dừng khóc lớn, nắm lấy tay áo tây trang cao cấp của Cố Bắc Thần lau mặt vài cái, toàn bộ nước mắt nước mũi đều quẹt lên ống tay áo cao cấp của người kia, trừng Cố Bắc Thần một cái: “Anh đi mở cửa đi.” Nói xong loạng choạng bò tới núp phía sau cửa.
Mê Truyện Dịch
Cố Bắc Thần mở cửa, tiếp nhận ly sữa trong tay của thím Trương: “Làm phiền rồi, thím đi nghỉ ngơi đi!”
Thím Trương nhìn vào bên trong, vội vàng nói: “Tại sao tôi nghe thấy cô chủ đang khóc vậy?”
“Không sao, nói cô ấy vài câu, cô ấy liền không vui lòng rồi, đứa bé kia bị tôi chiều hư rồi.” Vẻ mặt của Cố Bắc Thần rất thành thật.
Cô gái phía sau cửa còn đang lau nước mắt, bĩu môi, anh có chiều em hả? Rõ ràng anh nuông chiều Mạnh Dĩnh Đào kia, nếu không thì cô ta làm sao có lá gan bỏ thuốc người ta vào ban ngày ban mặt.
Cố Bắc Thần thấy thím Trương nửa tin nửa ngờ, có chút khẩn trương, bất đắc dĩ nói: “Thím cứ xem như chưa nghe thấy gì, đừng báo cáo cho bà nội và mẹ của tôi, một lúc nữa cô ấy sẽ ổn thôi. Thím tranh thủ thời gian tan làm đi, hai bọn tôi còn có chuyện quan trọng phải làm.”
“Khụ.” Lần này tới thím Trương lúng túng.
Nhưng đợi thím Trương vừa xoay người, Cố Bắc Thần còn chưa đóng cửa, An Noãn Noãn đã khóc không ra nước mắt hét lên: “Cố Bắc Thần… Rốt cuộc anh có biết nói chuyện hay không.”
Cái gì gọi là hai người bọn họ có chuyện quan trọng phải làm chứ? Đây nhất định là để cho thím Trương hiểu lầm.
Đã không còn mặt mũi nhìn thím Trương nữa rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2462-anh-khong-tiec-a.html.]
Cố Bắc Thần nhìn An Noãn Noãn ầm ĩ đến mệt rồi, lúc này mới bưng sữa bò đưa tới bên miệng của cô: “Được rồi, uống ly sữa bò này rồi nằm nghỉ một lúc đi, hử!”
An Noãn Noãn trừng Cố Bắc Thần khoảng một phút: “Không uống, cám ơn.”
Đương nhiên Cố Bắc Thần biết tâm tư của cô gái nhỏ này, bất đắc dĩ thở dài, kéo cô vào trong ngực: “Vậy em nói xem, em tìm Mạnh Dĩnh Đào để tính sổ như thế nào?”
Sau khi nghe xong những lời này của Cố Bắc Thần, An Noãn Noãn ngẩng đầu bình tĩnh nhìn anh, thật ra cô cũng chưa nghĩ ra phải tính sổ với Mạnh Dĩnh Đào như thế nào, chỉ là vừa nghĩ tới hôm qua ngộ nhỡ cô không “trùng hợp” gặp được Đường Thần, ngộ nhỡ gặp phải người khác hoặc là sau khi xuống lầu thuốc phát tác ở trên đường thì có hậu quả gì đây?
Kỳ thật, Đường Thần là Mạnh Dĩnh Đào đã tính toán trước, cô ta muốn là bằng chứng An Noãn Noãn và Đường Thần cùng lên giường, làm cho cô hoàn toàn bị đuổi ra khỏi nhà họ Cố, đuổi cô ra khỏi bên cạnh Cố Bắc Thần là được.
Đại sảnh yên tĩnh rất lâu, An Noãn Noãn mới nói: “Em muốn làm thủ tục pháp lý, em muốn để cho cô ta ngồi tù. Nhưng mà ngày hôm qua, em không biết vấn đề xuất hiện ở chỗ nào, em không đụng tới đồ ăn thức uống cô ta cho em mà?”
An Noãn Noãn nói xong, Cố Bắc Thần đã hung hăng trừng cô một cái: “Đi cái rắm, không cần thủ tục pháp lý. Lão tử tự tay xử đi.”
Nhìn ánh mắt đỏ đậm của anh, nắm thật chặt thành nắm đấm, An Noãn Noãn mở to mắt nhìn ánh mắt của Cố Bắc Thần rất lâu: “Anh không tiếc à?”
Cố Bắc Thần tức giận gân xanh cũng nổi lên vài cái, sợ tới mức An Noãn Noãn lập tức hôn vài cái lên môi của anh: “Đừng tức giận, người ta là cố ý chọc giận anh, ai bảo tình cũ của anh đối xử với em như vậy!”
Cố Bắc Thần hung hăng cắn môi của An Noãn Noãn, nhưng vẫn không đành lòng cắn đau cô: “Cô ta là cái rắm.”