“Về nhà trước rồi nói.” Sau khi Cố Bắc Thần nói câu này, xe đã đi thẳng tới vịnh Ngân Hà.
Bởi vì là khu đô thị phồn thịnh, Cố Bắc Thần lại dùng đặc quyền, đầu xe của anh gắn một cái ký hiệu gì đó, trên đường toàn là đèn xanh hoàn toàn không có cảnh sát giao thông dám chặn xe của anh, bất kỳ xe nào khác nhìn thấy bảng số và ký hiệu trên đầu xe đều tấp vào nhường đường cho anh.
Nhưng An Noãn Noãn hoàn toàn không hiểu đây có ý gì, càng không hiểu cái ký hiệu giống như con sói mà Cố Bắc Thần để trên đầu xe là để làm gì, hơn nữa mặt anh đen lại còn lái nhanh như vậy làm gì?
Lẽ nào, xảy ra chuyện lớn gì rồi sao, ngay cả quyền lợi chất vấn Mạnh Dĩnh Đào cô cũng không có sao? Nói một câu cũng không được sao?
Vịnh Ngân Hà, từ dưới gara tới cửa vào, An Noãn Noãn đều được Cố Bắc Thần ôm vào trong ngực.
Nhưng người phụ nữ trong n.g.ự.c ngoại trừ tức giận thì không có phản ứng gì quá lớn, tóm lại không cho Cố Bắc Thần một sắc mặt tốt.
Mà Cố Bắc Thần cũng đen mặt cả một đường, mới vừa vào cửa đã nhìn thấy thím Trương đang quét nhà.
“Cậu chủ, tại sao cô chủ về sớm như vậy? Không phải ngài đã nói muốn ở lại vài ngày sao?” Thím Trương cảm thấy hôm nay hai người rất lạ, đặc biệt là sắc mặt của An Noãn Noãn lại kém như vậy?
Bà vẫn tận tâm tận lực chăm sóc cô, mệnh lệnh của ông Cố và bà Cố bà đâu dám chậm trễ. Không phải là đã chăm sóc cô có chút khí sắc rồi sao? Tại sao trong vòng một đêm sắc mặt lại trở nên tiều tụy yếu ớt trở lại?
Cố Bắc Thần ôm An Noãn Noãn nhanh chóng đi lên lầu, đưa lưng lại nói với thím Trương: “Có việc phải về trước, thím bận xong thì về nghỉ ngơi đi, bọn tôi tự nấu cơm.”
Đương nhiên thím Trương không thể hỏi cậu chủ nguyên nhân là gì, dù sao có cậu chủ ở nhà thì bà không cần tới “quấy rầy” thế giới của hai người nữa.
Trên lầu, Cố Bắc Thần ấn chặt An Noãn Noãn: “Có phải có phản ứng nữa rồi không?”
Phản ứng gì? Vẻ mặt của An Noãn Noãn ngơ ngác nhìn Cố Bắc Thần, trong mắt vẫn còn sự tức giận: “Phản ứng gì…?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2461-anh-khong-tiec-a.html.]
“Khụ.” Một người xấu xa, mặt dày không có điểm dừng lại có lúc lúng túng nha!
Mê Truyện Dịch
Cố Bắc Thần lúng túng ho khan một tiếng: “Cái đó, ngày hôm qua bác sĩ nói sau khi em tỉnh lại có thể sẽ còn tác dụng của thuốc…”
Thật là ngu ngốc, giải thích như vậy còn nghe không hiểu sao?
An Noãn Noãn nghe xong lập tức lạnh buốt cả người, vừa rồi là có một chút, kết quả ầm ĩ trên xe như vậy, đến bây giờ giống như không rõ ràng như vậy nữa, chỉ là toàn thân đau đớn và cảm giác xương cốt rã rời vẫn còn nghiêm trọng như vậy.
An Noãn Noãn trừng mắt nhìn Cố Bắc Thần, lạnh lùng nói: “Anh hi vọng em bị mất mặt trước nhiều người như vậy à.”
“Đánh rắm.” Cố Bắc Thần lại bắt đầu chửi tục.
Vành mắt của An Noãn Noãn đỏ lên, “Oa ~” một tiếng đã khóc rống lên, quả thật giống như người đàn bà chanh chua ngồi ở trên mặt đất lau nước mắt nước mũi.
Cố Bắc Thần chưa từng thấy cô lăn qua lăn lại khóc lóc om sòm như vậy, đây là chịu tủi thân cỡ nào mới có thể ép cô tới bước này.
Cố Bắc Thần thở dài, cũng ngồi xuống, may là phòng ngủ của bọn họ có trải thảm. Từ phía sau anh ôm An Noãn Noãn vào trong lòng.
“Đừng đụng vào em…” An Noãn Noãn liều mạng giãy giụa không cho Cố Bắc Thần đụng vào cô
Nhưng Cố Bắc Thần không thả ra lại càng ôm chặt hơn.
Thím Trương nghe thấy tiếng An Noãn Noãn khóc ở trên lầu lập tức bị dọa sợ, cho tới bây giờ chưa từng thấy cậu chủ và cô chủ cãi nhau, tại sao lại khóc thành như vậy?
Cuối cùng thím Trương cũng là làm việc cho gia đình hào môn, có chừng mực có hiểu biết, bà tranh thủ thời gian đi vào phòng bếp để hâm nóng hai ly sữa bò, bưng lên lầu gõ cửa phòng ngủ: “Cậu chủ, tôi bưng hai ly sữa bò nóng cho ngài và cô chủ, hai người uống lúc còn nóng đi!”