Sau khi nghe những lời sau cùng của Cố Bắc Thần, An Noãn Noãn chớp chớp mắt, không hiểu đầu đuôi của sự việc là gì.
Cố Bắc Thần vỗ nhẹ lên mặt cô vài cái: "Không nhớ ra thì đừng phí não suy nghĩ nữa, vốn dĩ không đủ thông minh, còn lãng phí tế bào não."
An Noãn noãn cau mày và im lặng nuốt nước bọt, những lời của Cố Bắc Thần có ý nghĩa gì? Anh có vẻ rất bình tĩnh, nhưng khi nói chuyện lại cố nén điều gì đó, An Noãn Noãn bí mật trừng mắt nhìn người nào đó, nói thủ thỉ: "Tất cả đều là do bị anh nói ngốc ~"
Giọng nói của cô rối rắm, có chút ý muốn làm nũng, tâm trạng của Cố Bắc Thần trở nên tốt hơn xíu xiu, lúc này khóe miệng ai đó nhếch lên, cố gắng không để cơn tức giận của mình dọa đến cô, bàn tay to đỡ lấy cằm cô khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của An Noãn Noãn ngước lên nhìn anh.
Cố Bắc Thần nhướn đôi lông mày hình lưỡi kiếm: "Sao? Không phục những lời anh nói à? Tự mình nghĩ mình thông minh sao? Hả?"
An Noãn Noãn nhìn Cố Bắc Thần một cách vô tội, anh rốt cuộc là có ý gì? Không phải nói là không sao à?
Nhưng bản thân cô cảm nhận được điều đó!
Trước không nói về Mạnh Dĩnh Đào, những gì đã xảy ra ngày hôm qua, sau đó rốt cuộc là thế nào rồi? Rõ ràng là cô cảm thấy mình bị hạ thuốc, mặc dù biết lúc đó cô chưa ăn uống bất cứ đồ gì, nhưng cô phải thừa nhận rằng phản ứng của cơ thể là do bị trúng thuốc a!
Đường Thần đẩy cô ngã xuống trong phòng cho đến khi cô bị dội nước lạnh thấu xương từ trên đầu, cô cảm thấy như rơi vào động băng lạnh lẽo, vào lúc này người cô tựa như bị một chiếc xe tải chạy qua, đây lại là chuyện gì?
Tuy rằng An Noãn Noãn không biết kết quả của việc bị hạ loại thuốc đó ra sao, nhưng có lẽ cô đại khái chỉ hiểu rằng loại thuốc đó dường như đã thất truyền, cho nên khả năng phát sinh quan hệ với ai đều có thể có.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2441-lay-doc-tri-doc-cang-ton-thuong-than-the.html.]
Đột nhiên, người phụ nữ nào đó nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt to hơn và mở miệng nói: "Sẽ không phải là anh......thực sự đã cứu em......"
Cố Bắc Thần mặt càng đen hơn, nhìn thấy tình cảnh này, An Noãn Noãn triệt để c.h.ế.t tâm, toi rồi, khuôn mặt u ám như vậy là có ý gì? Không phải nói không có việc gì sao?
“Anh, nói chuyện đi a?” An Noãn Noãn thân thể vẫn rất yếu, yếu ớt nói, cô muốn biết sau đó cô làm thế nào để vượt qua dược tính của thuốc đó.
Mê Truyện Dịch
Cố Bắc Thần không nỡ mắng cô, mắng cô rằng không nên tin Mạnh Dĩnh Đào, theo cô ta đi uống cà phê, nhưng bây giờ cô không nhắc đến 3 chữ Mạnh Dĩnh Đào nữa, mà chỉ quan tâm đến việc cô đã mất đi sự trong trắng chưa. Cố Bắc Thần từ từ nhắm lại, anh cụp mắt xuống, áp mặt vào n.g.ự.c cô, dùng bàn tay to che đi bàn tay phải của cô, dùng ngón tay sờ lên mu bàn tay cô, buồn thiu nói: “Ở đây có đau không?” Anh ấn một cái vào chỗ sưng lên mà đang truyền dịch từ túi đựng dịch màu xanh.
“Au ~” An Nặc thở ra một hơi đau đớn, sau đó ngẩng mặt trong vòng tay anh, thu tay về nhìn hồi lâu.
Người phụ nữ cau mày: "Em, truyền nước biển?"
Cố Bắc Thần "ừm" một tiếng rồi nói: "Được rồi, không có chuyện gì xảy ra, nhưng vật nhỏ không nghe lời là em thì phải lo tĩnh dưỡng vài ngày đi."
Nghe được lời nói của Cố Bắc Thần, An Noãn Noãn vô thức cúi đầu nhìn xuống chính mình, cô đã ăn mặc chỉnh tề, nhíu mày: "Có ý gì vậy chứ?"
Cố Bắc Thần thở dài một hơi nói: "Loại dược đó đối với thân thể có tổn hại rất lớn, mà thuốc em bị hạ phải thông qua bị ướp lạnh, giảm nhiệt, dùng thuốc để lấy độc trị độc ép dược tính ra ngoài, đối với thân thể tôn thương càng thêm lớn."
Món nợ này, Cố Bắc Thần anh chắc chắn là không để yên cho Mạnh Dĩnh Đào, cũng không tính toán để yên cho cả nhà họ Mạnh.