An Noãn Noãn ngơ ngác hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn trước những lời nói của Mạnh Dĩnh Đào, mặc dù vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt đã bán đứng sự lo lắng và hoảng hốt trong lòng cô.
Trên phương diện suy đoán lòng người, An Noãn Noãn quả thực không phải là đối thủ của Mạnh Dĩnh Đào, nói thế nào thì cô ta cũng xuất thân là bộ đội đặc chủng đã được huấn luyện chuyên nghiệp cấp cao, mà An Noãn Noãn chỉ là một cô gái bình thường không thể bình thường hơn.
Mãi cho đến khi bả vai hơi đau nhói, bấy giờ An Noãn Noãn mới khẽ cau mày, xoay đầu nhìn bàn tay Mạnh Dĩnh Đào đang nắm bả vai cô, cử động vai lại không giãy ra được khỏi tay cô ta, bèn nhỏ giọng nói: "Cô Mạnh." Ánh mắt cô đăm đăm nhìn vào tay Mạnh Dĩnh Đào, cằm hơi hất lên tỏ ra không khuất phục.
Mê Truyện Dịch
"À~ coi cái trí nhớ của tôi này, nắm đau cô rồi đúng không!" Dứt câu, Mạnh Dĩnh Đào buông tay ra, giả vờ có lỗi bảo: "Cô An thân thể yếu ớt nhiều bệnh, tôi quên mất, xin lỗi nhé."
Mạnh Dĩnh Đào miệng nói xin lỗi, nhưng trong ánh mắt lại là khinh thường coi rẻ, cho dù có ra vẻ đến đâu cùng lắm cũng chỉ là đứa không cha không mẹ, con gái của kẻ tội thần bị mấy chục người ở Hải Thành bêu danh mà thôi. Tốt lắm, bây giờ lại nổ ra tin đồn với Phong thiếu, cứ như thế, để xem cô còn có thể thần kỳ được mấy ngày.
Ông nội và bà nội nhà họ Cố khi biết An Noãn Noãn là con gái của Sở Hoàn mà vẫn còn có thể chấp nhận cô, thế chỉ có thể nói là họ rất trọng tình trọng nghĩa, nếu hai ông bà biết được An Noãn Noãn dan díu với thái tử của hắc đạo, Cẩm Phong, Phong thiếu trong lời đồn, mà còn mắt nhắm mắt mở nhìn Cố Bắc Thần cố chấp ở bên người phụ nữ này thì thật sự không phù hợp với tam quan của hai ông bà nhà họ Cố!
Thấy Mạnh Dĩnh Đào cười giả tạo, nhưng trong mắt toàn là khinh thường và mưu tính, An Noãn Noãn rốt cuộc cũng kéo tâm trí của mình trở lại thực tại, cô lại cong khóe miệng, cười giả tạo không kém Mạnh Dĩnh Đào, hất cằm lên: "Nếu hôm nay cô Mạnh tới là để nhắc nhở tôi thì thôi không cần, tôi còn có việc phải làm, xin phép."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2401-bi-tinh-ke.html.]
An Noãn Noãn đứng dậy cầm túi rời đi, Mạnh Dĩnh Đào cũng không tức giận, mày phượng khẽ nhướn, nở nụ cười xinh đẹp khoanh tay, giống như đã có dự tính trước đợi An Noãn Noãn quay lại nói tiếp chuyện xưa với cô ta.
Tầng sau của cà phê sân vườn tổng cộng có năm tầng, tầng năm là phòng độc lập có thể nhìn ra toàn cảnh, nhìn từ bên ngoài thì toàn là phòng kính màu xanh, các tầng nằm lộn xộn, những ai không biết kiến trúc nhìn vào sẽ thấy rối loạn mất trật tự, thật ra thiết kế của anh ta là để mỗi một phòng độc lập đều có thể nhìn ra toàn cảnh con phố du lịch, thậm chí ngắm nhìn phong cảnh ở một trăm mét xung quanh cũng không thành vấn đề.
Phòng của Mạnh Dĩnh Đào nằm ở phía trong cùng của hành lang, An Noãn Noãn vừa mở cửa đã cảm thấy hơi chóng mặt, cô vịn tay nắm cửa còn tay kia xoa trán, cảm thấy có hơi không ổn, có lẽ là do cả căn phòng khép kín!
An Noãn Noãn thuận tay kéo cửa ra, nhưng chân đã mềm nhũn như đi trên mây vậy, cô giơ tay vịn tường nghỉ một chút.
Lúc này cửa phòng bên cạnh đúng lúc mở ra, người đi ra hơi nhíu mày, An Noãn Noãn nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu, thế là đối diện với ánh nhìn của người đàn ông ở cửa.
"Noãn Noãn?" Người đàn ông có vẻ ngạc nhiên và không thể tin được, tại sao hôm nay An Noãn Noãn lại đến đây? Không phải trước giờ cô ấy không đến nơi này sao?
"Tổng giám, giám đốc Đường..." An Noãn Noãn đã cảm thấy bản thân không ổn, hơn nữa còn vô cùng nghiêm trọng, cô ra sức cắn môi nghĩ thầm, vừa rồi ở trong phòng cô còn chưa chạm vào ly nước mà Mạnh Dĩnh Đào đưa sang mà! Thế nhưng, cô làm sao thế này?