Người phụ nữ tên Lệ Sa kia "bình bịch" quỳ trên mặt đất, dậu đầu với người đàn ông đứng đầu kia thở dài: "Hồ gia, ngài tha cho tôi đi, lúc đó trời tốt, người phụ nữ kia còn dùng khăn che mặt, nhưng mà chúng tôi đã theo dõi bọn họ từ khách sạn đến bờ biển, cho nên liền cho rằng cô ta chính là An Noãn Noãn..."
Hồ gia cả buổi không nói một lời, Lệ Sa chậm rãi ngẩng đầu lên, liếc một cái với người đàn ông cao gầy bên cạnh người đàn ông râu rậm, người đàn ông kia khẽ lắc đầu với cô, Lệ Sa tiếp tục cúi đầu sát sàn nhà lạnh cứng chờ Hồ gia xử lý.
"Không phải Hồ gia tôi không muốn tha cho cô, nhưng mà kim chủ(*) lần này chúng ta hợp tác thật sự không thể trêu vào, người ta đặt cọc rất sảng khoái, muốn bắt được người đến khách sạn, nhưng mà hai người, haizz..."
Mê Truyện Dịch
(*) Kim chủ: Người giàu có, đứng đằng sau chi tiền
Người đàn ông cao gầy khẽ nhíu mày: "Vậy Hồ gia, kế tiếp chúng ta phải làm sao?"
Râu rậm vung tay: "Lập tức giải quyết cho xong chuyện của Ngải Luân. Không có cách nào, chúng ta ăn chén cơm này, chính là ở trên đao thêm máu, một khâu xảy ra vấn đề thì phải dùng trăm cách khác bù đắp, thời điểm quan trọng thì phải chuẩn bị hy sinh."
Râu rậm đưa tay lấy chuỗi hạt châu, tròng mắt liếc nhìn Lệ Sa đang quỳ rạp dưới đất: "Cô đứng lên đi."
"Tạ ơn Hồ gia không giết. Lệ Sa nguyện ý vì Hồ gia m.á.u chảy đầu rơi."
"Đừng nghiêm trọng vậy." Người đàn ông đứng đầu khoát tay, đi tới đi lui nói: "Trước mắt, lời khai của Ngải Luân là kẻ buôn người, chuyện này cũng ta ban đầu đã ước định, một khi thất bại thì ngay lập tức lợi dụng các vụ án nữ du khách mất tích trên hòn đảo, nói thành kẻ buôn người. Như vậy, nếu bây giờ Ngải Luân hy sinh, thì cảnh sát sẽ chĩa mũi nhọn đến hướng bọn buôn người, manh mối về chúng ta xem như đứt đoạn. Vừa bảo vệ chúng ta, lại bảo vệ kim chủ. Ngày sau, kim chủ có thể cho chúng ta một cơ hội nữa hay không, thì đều phải xem sự tín nhiệm của đối phương với chúng ta."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2301-nhat-dinh-co-am-muu-khac.html.]
Râu rậm cầm một viên hạt châu lớn nhất, ngừng phân tích, nhìn về phía người đàn ông cao gầy: "Cậu nhanh chóng đi sắp xếp, giải quyết gọn gàng càng nhanh càng tốt, rồi chúng ta mới có thể thuận lợi rời khỏi nơi đây."
Nửa tiếng sau, râu rậm nhận được điện thoại, cười hề hề xin lỗi đối phương: "Ông Lục, thật sự xin lỗi, sự tình xảy ra một chút sai lầm, nhưng ông Lục cứ yên tâm, thông tin liên quan đến ngài rất sạch sẽ, manh mối đã bị tôi cắt đứt, bon họ có tra được thì cũng chỉ là mấy vụ án liên quan đến nữ du khách mất tích mà thôi, không thể sâu hơn."
Không biết đối phương đã nói gì, râu rậm khom lưng cúi đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, chuyện này ngài cứ yên tâm, Hồ Cương tôi ăn cái gì, làm cái gì cũng đều có nguyên tắc, tiền đặt cọc sẽ trả lại cho ông Lục không thiếu một đồng, hy vọng tình thế lần này qua đi, Hồ Cương sẽ nguyện vì ông Lục giải quyết vấn đề."
Sau khi ăn xong, An Noãn Noãn nói là muốn đi ra ngoài dạo, đồ ăn quá ngon nên cô đã ăn hơi nhiều.
Vương Tranh lần này như hình với bóng, mặc kệ anh ta có là bóng đèn hay không, bảo vệ sếp nhà anh ta là nhiệm vụ không thể thoái thác.
Cố Bắc Thần nói đi ở gần cửa biệt thự là được rồi, cũng không cho phép Văn Tinh Tinh và Tô Vân đi xa, sau đó nhìn về phía Mạc Thành Phi: "Hai cô ấy đều phải giao cho cậu rồi, nếu ai không nghe lời mà chạy đi xa thì liền nhốt vào trong phòng."
Đột nhiên, Cố Bắc Thần và Vương Tranh liếc nhìn lẫn nhau, Cố Bắc Thần quay đầu nhìn Tô Vân đang bĩu môi, rốt cuộc vẫn là con nít, vui buồn gì cũng đều lộ trên mặt!
"Vân Nhi tới đây, anh có nhiệm vụ cho em?" Cố Bắc Thần như cười như không nhìn Tô Vân, nụ cười tiếu ý của người nào đó luôn khiến cho các nữ sinh thét chói tai không ngừng! Nhưng mà chính anh lại hoàn toàn không biết.