Văn Tinh Tinh bị lời nói của Mạc Thành Phi làm cho sợ hãi há hốc mồm, giơ tay trái lên sờ sờ vào cổ họng của chính mình. Bởi vì đã rửa ruột mà nói chuyện rất đau, nhưng cô ấy vẫn lườm Mặc Thành Phi, cổ họng khàn khàn nói: "Anh, anh nói linh tinh..."
Mạc Thành Phi hết sức buồn bực, nới rộng cổ áo ra: "Tôi có nói linh tinh hay không tự cô không cảm nhận được sao? Ngu hơn so với heo thật đáng sợ."
Văn Tinh Tinh thực sự không muốn cãi nhau với Mạc Thành Phi nhưng anh ta lại mắng cô ngu như heo, thì làm sao cô ấy có thể nhịn được chứ.
Văn Tinh Tinh trừng mắt, trong ánh mắt giống như muốn mắng Mạc Thành Phi, nhưng nháy mắt tiếp theo, Mạc Thành Phi chọc tức khiến cho Văn Tinh Tinh suýt chút nữa hộc m.á.u mà chết.
"Không được nói chuyện, không được mắng người." Dứt lời, Mạc Thành Phi cúi thấp ở bên tai của Văn Tinh Tinh thổi một hơi thở nam tính nói: "Cổ họng của cô đều đã khàn hết cả rồi, nếu còn nói năng lỗ mãng không biết chừng sau này sẽ để lại di chứng ngoài tôi ra thì không thể khỏi hắn."
Văn Tinh Tinh quả thực là muốn độn thổ xuống đất, mặt đỏ tía tai, cả người cứng đờ, bỗng dưng ngẩng đầu lên lườm Mạc Thành Phi, một giây sau phản ứng lại chính là Mạc Thành Phi cái tên khốn kiếp ấy làm chuyện đáng xấu hổ với cô.
Giơ tay lên hướng về mặt của Mạc Thành Phi hét to: "KHỐN- KIẾP."
"A... a... đau quá!"
Cô ấy tay giơ lên đánh chính là tay phải, Mạc Thành Phi sớm đã đứng thẳng người, không đánh tới mặt được ngược lại còn rút mất cái kim tiêm truyền nước ở mu bàn tay, mu bàn tay trong nháy mắt sưng lên to đùng, đầu kim còn chưa hoàn toàn bị rút ra khiến tất cả chất lỏng trong ống truyền dịch đều là màu m.á.u đỏ tươi.
Mạc Thành Phi trừng mắt nhìn Văn Tinh Tinh, nhấn máy gọi, khi y tá vào, Mạc Thành Phi đã rút kim truyền của cô ra. Dùng một khối bông vô trùng ấn vào mu bàn tay của Văn Tinh Tinh, cô ấy còn không quên nói lời ác độc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2241-gap-lai-co-nhan.html.]
Y tá đổi sang bên tay trái chọc kim xong cố định cho Văn Tinh Tinh, đồng thời trách cứ Mạc Thành Phi nói: "Anh nói anh là một người đàn ông, làm sao mà ngay cả bạn gái của mình cũng không chăm sóc tốt được vậy. Lần này phải trông cẩn thận đấy. Nếu mà còn tuột ra thì sẽ không có chỗ nào đ.â.m truyền nữa đâu."
"Anh ta không phải là bạn trai tôi." Văn Tinh Tinh cổ họng đau đớn giải thích.
Y tá lúng túng nhìn anh chàng đẹp trai mặt lạnh lùng, Mạc Thành Phi gật đầu với cô y tá: "Cô ấy chính xác không phải là bạn gái của tôi."
"..." Y tá lặng lẽ xấu hổ, dặn dò vài câu với Văn Tinh Tinh và Mạc Thành Phi, khi y tá đang chuẩn bị rời đi thì Văn Tinh Tinh kéo cô y tá lại liên tục hỏi các loại vấn đề. Thực ra cô ấy muốn hỏi cô ý tá, cô ấy rốt cuộc là bị làm sao vậy? Thế nhưng Mạc Thành Phi lại ở đây, cô hoàn toàn không hỏi ra được gì!
Gần tới 12 giờ, An Noãn Noãn gọi điện đến, hỏi tình hình của bạn thân, Mạc Thành Phi lạnh lùng liếc mắt nhìn cô gái buồn rầu bi thương nằm trên giường bệnh, nói vào trong điện thoại: "Không sao rồi nhưng tác dụng của thuốc kia vẫn là tổn hại sức khỏe, truyền nước xong, đợi đến trời sáng sẽ làm kiểm tra toàn diện, phải từ từ điều trị. Chị dâu và đại ca cũng không cần lo lắng. Ngày mai tôi gọi điện thoại cho hai người."
Văn Tinh Tinh ở trong lòng nói An Noãn Noãn, cái đồ háo sắc quên bạn, thế mà mặc kệ sự sống c.h.ế.t của cô ấy. Gọi điện thoại lại cho cái tên khốn kiếp, nghe xem, cái tên lưu manh không biết xấu hổ kia lại giở cái trò quỷ gì.
Mê Truyện Dịch
Nhưng Văn Tinh Tinh cũng không dám mắng thành tiếng, chỉ là ở trong lòng thầm mắng.
Tắt điện thoại của An Noãn Noãn lại là điện thoại của sở cảnh sát địa phương gọi đến, hỏi thăm xem tình hình của người bị hại. Sau đó nói muốn qua đây lấy lời khai, hỏi xem Mạc Thành Phi khi nào thì tiện.
Mạc Thành Phi cũng không thèm nhìn Văn Tinh Tinh một cái nào, nói: "Cô ấy hiện giờ vẫn chưa tỉnh lại. Ngày mai chờ điện thoại của tôi." Dứt lời liền cúp luôn điện thoại.