Sở Kiều Kiều do dự một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn Cẩm Phong lắc đầu: "Không được, anh không thể lại ra ngoài lo chuyện của tôi nữa, ngộ nhỡ bọn họ biết được thân phận của anh, biết anh là thái tử của tập đoàn J, vậy, vậy không những không giúp được tôi, thậm chí cả anh cũng bị bắt đi ~"
Cẩm Phong nghe vậy rất đau đầu, đưa tay làm động tác ôm trán, sau đó lại nhìn Sở Kiều Kiều cười nói: “Em như này là đang quan tâm tôi sao?” Sau khi hỏi xong, anh liền cảm thấy hối hận.
Quả nhiên giây tiếp theo, phản ứng của Sở Kiều Kiều khiến Cẩm Phong muốn đập đầu vào tường từng cái một, cô chậm rãi lắc đầu: "Không phải, tôi chỉ là lo lắng, tôi hiện tại không thể tùy tiện tin tưởng bất kì ai, tôi, tôi không biết nên làm sao nữa ~"
Cẩm Phong trầm giọng thở dài: "Được rồi, em không cần phải lo lắng nhiều như vậy, không cần sợ hãi cái gì cả. Ở Trung Quốc, một nhân viên nhỏ bé của tập đoàn J cũng không có người động vào, càng đừng nói là người được gọi là thái tử như tôi đây."
“Tại sao?” Sở Kiều Kiều càng thêm căng thẳng, chẳng lẽ tập đoàn J của bọn họ thật sự giống như trong truyền thuyết, trắng, đen đều ăn sao?
Nhìn thấy phản ứng như vậy của cô, Cẩm Phong khẽ cau mày, nhàn nhạt nói: "Bởi vì, tập đoàn J của chúng tôi cho dù ở châu Âu phát triển như thế nào, lập nghiệp như thế nào, nhưng ở Trung Quốc, công việc kinh doanh của chúng tôi luôn trong sạch, mỗi một dự án lớn đều được đàm phán ngoài ánh sáng mà thành công.” Mặc dù Cẩm Phong sử dụng hầu hết các thuật ngữ chuyên ngành trong nghề, nhưng anh ta tin rằng với sự thông minh xuất chúng của Sở Kiều Kiều nhất định sẽ nghe hiểu.
Hôm nay Sở Kiều Kiều bị thân phận của Cẩm Phong làm cho hoảng sợ, vì vậy nên phản ứng không được thông minh như trước, chỉ ngây ngốc nhìn Cẩm Phong, một lúc rất lâu sau mới nói: “Tôi, không biết gì cả, để tôi suy nghĩ thêm đi. ..… "
Cẩm Phong gật đầu: "Được rồi, em cứ từ từ suy nghĩ đi. Nếu như em đã không muốn nhìn thấy An Noãn Noãn và Cố Bắc Thần, tôi sẽ kêu bọn họ rời khỏi đây."
Sở Kiều Kiều một lúc lại lắc đầu một lúc lại gật đầu, cuối cùng nắm lấy ngón tay, rụt rè nói: “Anh ấy, anh ấy thật sự sẽ không tống tôi vào ngục, đúng không?"
Cẩm Phong vẻ mặt u ám nói: "Không đâu." Sau đó, anh nhìn Sở Kiều Kiều và lạnh lùng nói: "Sở Kiều Kiều, không cần phải kinh sợ như vậy, tôi đã từng nói qua em không sai. Cố Bắc Thần, có tống em vào tù hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào thái độ của người phụ nữ bên cạnh anh ấy quyết định.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2192-quan-he-huyet-thong.html.]
Sở Kiều Kiều ra sức nắm tóc lấy đầu tóc, trượt xuống dựa vào tường: "Tôi biết ngay cô ta sẽ không buông tha cho tôi, tôi biết ngay cô ta đến để cười nhạo tôi..."
Mê Truyện Dịch
Cẩm Phong nâng Sở Kiều Kiều lên: "Haha ngược lại đó, một tuần trước, thật sự là tôi đã giải cứu em từ trong tay lão đại 'địa cung', nhưng Cố Bắc Thần là người đã điều động một đội đặc chủng ưu tú, em mới thuận lợi được cứu thành công. Tất cả những điều này đều là do An Noãn Noãn cầu xin Cố Bắc Thần đấy."
“Tôi không tin.” Sở Kiều Kiều lẩm bẩm nói.
Cẩm Phong vén mấy lọn tóc che trước trán cô và nhìn vào mắt cô: "Nhưng em nhất định phải tin đó là sự thật. Tối hôm đó, em có biết không, Cố Bắc Thần đã lái xe đưa chúng ta đến căn cứ đặc chủng của anh ấy để cho em băng bó vết thương. Vậy thì, tôi hỏi em, nếu như không phải vì em là em gái của An Noãn Noãn, Cố Soái người ta việc gì lại phải cứu em?"
Sở Kiều Kiều mở to con mắt, mở miệng nhìn Cẩm Phong, nhất thời không nói nên lời.
Cẩm Phong trong lòng hiểu rõ, Sở Kiều Kiều đang tự lừa dối mình và nghĩ rằng trong tim Cố Bắc Thần có cô ta, nhưng mà, điều đó có thể sao!
Nhìn thấy sự hoang mang trong nắt cô ta, Cẩm Phong nói: "Được rồi, trên thế giới này chỉ duy nhất xuất thân là điều mà bản thân không cách nào có thể lựa chọn được, quan hệ huyết thống là thứ không cách nào cắt đứt được nhất. Em cần phải nhớ, Sở Kiều Kiều của hiện tại, không phải chỉ có một người, em còn có một người chị, đương nhiên còn có tôi, người trợ lí toàn năng của em Cẩm Phong!”
Sở Kiều Kiều nhìn Cẩm Phong rất lâu sau mới nói: "Tôi, không tin cô ấy."
Cẩm Phong bất lực nói: “Được, không tin thì không tin, em chỉ cần tin tôi là được rồi.” Lời vừa rơi xuống, anh đưa Sở Kiều Kiều lên giường: “Nằm xuống nghỉ ngơi đi. Bây giờ tôi sẽ nói bọn họ rời đi, họ còn có chuyện rất quan trọng cần xử lí!”