Sở Kiều Kiều nhìn khuôn mặt u ám của Cẩm Phong, một lúc lâu mới hỏi: “Tôi, có phải sẽ bị phán quyết rất nhiều năm không?”
Cẩm Phong nhếch khóe môi dưới một cách khó hiểu, nhưng mặt vẫn rất nghiêm túc, nhưng nhìn trong mắt của Sở Kiều Kiều, Cẩm Phong trước mặt cô dường như có gì đó khác khác, từ người quản lý đến trợ lý chính sau này, nhưng cụ thể là khác ở đâu đây?
Đúng, anh ta sẽ không thực hiện vô điều kiện các mệnh lệnh và các yêu cầu vô lý của cô, giống như hai người họ đổi vị trí cho nhau vậy, nhưng sao lại thấy không giống nhỉ?
Từ khi nhà họ Sở xảy ra chuyện, nhà msy sản xuất rượu “Thiên Chi Kiều tử” bị đóng cửa, người bên cạnh Sở Kiều Kiều hận không thể phán cô ta tử hình, họ cũng sẽ không cần bị mời đi uống trà hay thẩm vấn nữa, ai cũng trốn mất tăm mất tích, còn người trợ lý trước mặt này lại không từ giá nào để cứu cô.
Cẩm Phong nhìn Sở Kiều Kiều, vô cùng thành khẩn nói: “Có thể bị phán quyết nhiều năm hay không, hay là không cần ngồi tù ngày nào, hoàn toàn dựa vào thái độ hiện giờ của cô, muốn sống cho tốt hay là muốn chết?”
Sở Kiều Kiều cảm thấy trong lòng trống rỗng, thiên kim đại tiểu thư như cô ta chỉ sau một đêm đã sa sút đến độ nghèo túng, một khi vào tù, vậy thì, cái giá phải trả chắc chắn sẽ phải nhiều hơn tội phạm thông thường mấy chục lần, đầu tiên là bị tù nhân khác ức hiếp, sỉ nhục, đã đủ để cô ta c.h.ế.t một trăm lần rồi.
Sở Kiều Kiều hoảng hốt co lại vào trong chăn, lắc đầu liên tục: “Tôi không muốn ngồi tù.”
Cẩm Phong vuốt tóc cô, vuốt những sợ tóc lộn xộn trên trán ra sau tai, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, bắt cô phải nhìn vào mắt anh ta, nói rành rọt từng chữ: “Tôi sẽ không để cô ngồi tù.”
Mê Truyện Dịch
Sở Kiều Kiều nuốt nước bọt, ánh mắt long lanh ngấn nước nhìn chằm chằm vào anh ta: “Sao anh lại cứu tôi, tại sao lại muốn lội vào vũng bùn này?”
Cẩm Phong nhìn đồng hồ: “Vấn đề này, khi nào về chúng ta nói sau. Nếu cô còn muốn sống tiếp, không muốn ngồi tù, thì bây giờ ngoan ngoãn dậy thay quần áo, ăn chút gì đó, nhà sắp có khách đến rồi.”
“Trong nhà? Có khách?” Sở Kiều Kiều ngây người ra, cứ hỏi đi hỏi lại Cẩm Phong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2151-phuong-hoang-bi-nho-long-con-khong-bang-ga.html.]
Cẩm Phong nhíu mày, cố nén cơn giận, nhẹ giọng nói: “Cứ dậy trước đã.”
Sở Kiều Kiều ngốc nghếch nhìn Cẩm Phong: “Đây là nhà ai vậy? Tôi làm gì còn nhà để về…”
“Nhà tôi.” Cẩm Phong nhìn vào mắt cô ta và nói.
Bao năm nay, ban đầu quen biết Cẩm Phong như nào vậy?
Sở Kiều Kiều đã cảm thấy trở thành khách phương xa, còn nhà máy rượu “Thiên chi Kiều tử” xảy ra tai họa lớn như vậy, Cẩm Phong và cô không những không bị cảnh sát bắt, ngược lại, anh ta lại ở trong căn nhà xa xỉ như vậy, càng làm Sở Kiều Kiều thấp thỏm bất an.
Bây giờ nghĩ đến người đàn ông trước mặt, sao lại cảm thấy anh ta rất lạ lẫm, lạ đến nỗi cô còn có cảm giác như không quen, không biết rốt cuộc anh ta là ai?
Thật ra, anh ta hoàn toàn có thể phủi sạch quan hệ, trốn đi thật xa mới phải.
Sự kiên nhẫn của Cẩm Phong không hề bình thường, bao năm nay, từ người quản lý đến trợ lý chính của Sở Kiều Kiều, cô ta biết, anh ta chưa từng nói lời nào trước những vấn đề tai tiếng của cô, vì vậy mấy hôm nay, cô không ăn không uống không nói chuyện, anh ta cũng có kiên nhẫn theo cô, không còn cách nào khác thì mới phải truyền chất dinh dưỡng vào người.
Anh ta hiện tại có hi vọng cô mau chóng dậy, ăn gì đó và gặp khách.
Đột nhiên, mi mắt Sở Kiều Kiều run lên: “Cẩm Phong, anh nói thật cho tôi biết đi, có phải cảnh sát đến bắt tôi không?”
Cẩm Phong hơi nhếch môi: “Không phải.” Nói xong, anh ta đưa tay đặt lên đỉnh đầu Sở Kiều Kiều: “Tôi nói cho cô biết khách đến là ai, thì cô có ngoan ngoãn dậy nghe lời ăn chút gì không?”