An Noãn Noãn cũng đưa tay lên vuốt nhẹ hàng râu lởm chởm của Cố Bắc Thần, miệng lẩm bẩm: “Được, từ nay về sau, em nhất định sẽ không để bản thân mình bị thương nữa!”
Cố Bắc thần gật đầu, thuận tay vén sợi tóc của cô ra phía sau tai: “Có muốn đi ngắm sao không?”
An Noãn Noãn lập tức gật đầu: “Muốn!”
Mê Truyện Dịch
Cố Bắc Thần ấn vào cái nút gì đó, cửa sổ ở phía trên đỉnh chóp của lều trại quân dụng mở ra, một bầu trời đầy sao hiện ra trước mắt hai người, thật quang đãng cũng thật lấp lánh!
Hai người cùng nhau ngắm bầu trời đầy sao, cũng không một ai lên tiếng cả. Mãi đến một lúc lâu sau, An Noãn Noãn cất tiếng trước, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: “Nếu như anh bận quá thì chúng ta đừng đi du lịch nữa, sau này cũng còn rất nhiều thời gian mà.”
Cố Bắc Thần nghiêng mặt nhìn về phía cô, trên môi nở một nụ cười nhẹ: “Thủ trưởng đã phê duyệt ngày phép cho anh rồi, mấy người thay thế công việc của anh và công việc của liên đội cấp dưới đều đã sắp xếp xong xuôi. Ngày mai chủ yếu chỉ xử lý chuyện Mạnh Dĩnh Đào đánh nhau thôi, những chuyện khác thì cứ để bọn họ tự xem xét mà xử lý.”
An Noãn Noãn cũng nở một nụ cười với anh, cô quay về tiếp tục ngắm bầu trời sao: “Ừm, vậy cũng được!”
Tất cả mọi thứ đều trở về vẻ yên tĩnh vốn có, trong không khí cũng chỉ là tiếng lá cây xào xạc, Cố Bắc Thần chơi xấu, anh lấy một đóa hoa lại, sau đó xé từng mảnh từng mảnh ra rải trước mắt cô, An Noãn Noãn chỉ cười hiền, cũng không phản đối anh, cứ như vậy để mặc anh nghịch ngợm.
Bất tri bất giác cô ngủ thiếp đi, bên tai chỉ còn tiếng cười của tên xấu xa nào đó: “Thuật thôi miên này cũng không tệ nhỉ!” Anh cúi đầu xuống hôn lên môi cô: “Ngủ ngon!”
Trong bóng tối mờ ảo, Cố Bắc Thần ôm lấy cô vào trong ngực, đắp chăn đàng hoàng cho cô, nhưng bản thân anh thì lại trằn trọc, mãi cho đến khi nghe được tiếng thở đều đều của cô, anh mới mơ mơ màng màng chìm vào mộng đẹp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2122-anh-la-cua-mot-minh-em-thoi.html.]
Trời sáng, những tia nắng ban mai tươi mới rọi vào trong căn lều nhỏ. Tối hôm qua, An Noãn Noãn quả thật là ngủ thẳng một giấc không mộng mị đến sáng, cô chưa từng có một giấc ngủ ngon như thế này!
An Noãn Noãn vì sợ đánh thức anh dậy mà cẩn thận từng chút một để di chuyển thân thể, tìm một góc độ thích hợp, khóe miệng cong lên nghiêm túc quan sát người đàn ông này.
Hàng mày kiếm dày đậm, góc cạnh sắc nét, từng đường nét khuôn mặt đều mượt mà, sống mũi cao, thẳng, đôi môi hoàn mỹ đang mím chặt, lúc này nhìn anh thật sự có chút mệt mỏi, cứ yên tĩnh như vậy mà ngủ, không hề có một chút phòng vệ nào.
An Noãn Noãn vươn người lên một cái, ngắm nhìn anh từ phía trên xuống, thật ra cũng không phải từ trên quá cao, khoảng cách của hai người giờ đây rất gần, gần đến mức không cẩn thận là chạm tới môi người kia!
Hừm! Cái tên này đúng là đẹp từ trong trứng nước mà, anh ngoại trừ vẻ bề ngoài này cũng là một nhân vật vang danh bốn phương. Xem ra những cô gái ngày đêm mong được gả cho Thái tử nhà họ Cố không biết hàng thật thế nào, trong đôi mắt này có chứa độc đó!
Cũng chính vì điều này mà đến cả cháu gái của Tư lệnh Mạnh cũng không tiếc mọi thứ để công khai uy h.i.ế.p cô, người đàn ông này đúng là một “mối tai họa” khó lường mà!
An Noãn Noãn chống cằm lên, tiến lại gần gương mặt ngủ say của Cố Bắc Thần, mới sáng sớm thế này, sao cô có cảm giác anh càng ngắm càng đẹp trai hơn nhỉ!
Cuối cùng, người con gái nào đó cầm lòng không được mà cúi đầu xuống hôn Cố Bắc Thần, còn cắn nhẹ lên môi mỏng kia một cái: “Cố Bắc Thần, anh là của em, là của một mình em!”
“Ừm, nhất định chỉ là của một mình em!” Cố Bắc Thần vốn là người dễ tỉnh dậy, lại xuất thân từ bộ đội đặc chủng, cho nên chỉ cần một ngón gió thổi nhẹ qua cũng có thể nhanh chóng làm anh tỉnh giấc.
Anh vừa nói vừa mở mắt ra, vẫn rất bình tĩnh như chưa từng ngủ vậy, đôi mắt chim ưng nhìn vào đôi mắt nhỏ đang chột dạ của An Noãn Noãn. Anh khẽ nâng cằm cô, hôn lên cánh môi xinh đẹp: “Em yêu, chào buổi sáng!”