Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 212:1 Anh là của một mình em thôi!

Cập nhật lúc: 2025-06-30 06:45:18
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi hai người ăn uống no nê, An Noãn Noãn bị Cố Bắc Thần nhét vào chăn bông, còn anh thì đi dọn dẹp lại mọi thứ.

An Noãn Noãn ngồi ôm lấy chăn quan sát mọi hành động của anh, cô đột nhiên cong khóe môi lên: “Chỉ có khi ở với em thì Cố Soái mới tự mình động tay vào những thứ này nhỉ!”

Cố Bắc Thần quay lại trừng mắt nhìn cô gái nào đó cười vui vẻ khi thấy người gặp nạn: “Ngoại trừ em ra thì còn ai dám chỉ tay năm ngón, sai vặt anh cơ chứ, trừ phi tên đó không muốn kiếm cơm nữa!”

Tính hư vinh của An Noãn Noãn được anh thỏa mãn rồi, cô vẫn tiếp tục cười: “Hoa tươi và cách bố trí của căn phòng này đều là…….”

Cố Bắc Thần cầm túi đựng rác: “Là Vương Tranh tìm người trang trí, đương nhiên, cách bài trí này còn kém một chút so với những tiêu chuẩn của anh, nhưng thời gian cấp bách, cũng đành phải chấp nhận như vậy thôi.”

An Noãn Noãn nhìn qua một lượt những đóa hoa tươi trong phòng: “Nhiều hoa đẹp như vậy, ngày mai em có thể mang về không?”

“Hoa hồng, nước hoa hương hoa bách hợp, còn có cây mã đề và các loại hoa khác nữa, tất cả đều được chuyển từ thị trấn ở bờ bên kia qua, ngoài ra, còn một số loài hoa không biết tên và hoa mai đều là do bọn họ hái trên đảo.”

Nụ cười của An Noãn Noãn càng tươi hơn nữa: “Trên đảo hoang này còn có hoa tươi sao?”

Cố Bắc Thần dọn dẹp xong thì đi lấy nước ấm với khăn lông đem lại, ngồi xuống nệm. Anh kéo An Noãn Noãn ngồi vào lòng anh, sau đó lau mặt và tay cho cô: “Không có mấy cái đó sao được, em nghĩ não của anh hỏng rồi sao, đưa em đi chơi sao lại không dụng tâm một chút được!”

Mê Truyện Dịch

An Noãn Noãn cười hì hì đáp lại: “Để em tự làm đi!”

Cố Bắc Thần trừng mắt với cô, “Không được nói chuyện, cũng không được nhìn anh mà cười, em mà cứ như vậy……..” Anh cúi đầu xuống cắn nhẹ vào chóp mũi cô nói: “Anh liền không kiềm được mà muốn ăn em, hiểu không?”

An Noãn Noãn nghe được nghe tức khắc liền cảm thấy toàn thân nổi hết da gà: “Anh, anh, cái đồ xấu xa này, anh đừng cứ hở chút là lại như vậy được không? Sau này có con, chắc con sẽ bị anh dạy cho toàn mấy thứ thô tục mất!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2121-anh-la-cua-mot-minh-em-thoi.html.]

Cố Bắc Thần cãi lại: “Cái này sao gọi là thô tục được, cái này là câu cửa miệng mà!”

An Noãn Noãn té ngửa với anh luôn, “Nhưng mà, có là câu cửa miệng đi chăng nữa thì cũng có thể sửa thành câu khác được không? Anh không phải là đã từng đi du học ở học viện quân sự đa quốc gia hay sao? Sao câu cửa miệng lại không văn minh chút nào vậy?”

Cố Bắc Thần con khóe môi lên: “Em yên tâm đi, chúng ta mà có con rồi, sẽ không nói mấy câu cửa miệng này trước mặt tụi nhỏ đâu, anh sẽ chỉ nói với một mình em thôi!”

An Noãn Noãn đã hoàn toàn bị lý lẽ của anh đánh bại luôn rồi: “Anh……..”

Lau tay và miệng cho An Noãn Noãn xong, Cố Bắc Thần còn bồi thêm một câu nữa làm cho An Noãn Noãn muốn giả c.h.ế.t luôn trong ổ chăn.

Cố Bắc Thần nhắm mắt lại: “Chồng em đúng là đã từng đi giao lưu học hỏi ở nhiều học viện quân sự trên các quốc gia, nhưng các trường quân đội trên thế giới đều có một điểm chung, một người quân nhân mà không chửi ít nhất một câu “M* nó” thì không phải là một người quân nhân tốt.”

An Noãn Noãn hoàn toàn ngây ngốc luôn, mãi một lúc sau, cô mới phản ứng lại: “Được lắm, châm ngôn của Napoleon cũng bị anh bóp méo luôn rồi, em thật hết cách với anh luôn!”

Do điều kiện có hạn, nên sau khi Cố Bắc Thần lau sơ người thì lột trần luôn rồi chui vào chăn. Anh vươn tay dài ôm lấy người con gái nào đó vào ngực, thở dài một hơi, sau đó nói thầm vào tai cô: “Anh thật sự chưa bao giờ có khao khát muốn được ăn em như lúc này ~”

Toàn thân An Noãn Noãn bỗng trở nên căng thẳng: “Nè! Cái đồ lưu manh này, anh đã biết là không thể làm rồi mà còn nói ra chi vậy! Không cho anh nói nữa, đi ngủ.”

Cố Bắc Thần đưa tay áp lên má cô, bàn tay to lớn, thô ráp, còn vương nhẹ mùi hương của t.h.u.ố.c lá đang dịu dàng vuốt ve cặp má lạnh lẽo của cô.

“Phải nhanh chóng hồi phục đó!” Cố Bắc Thần lên tiếng, trong giọng nói còn mang theo chút ủ rũ nữa.

Xem ra chuyện ngày hôm nay của Mạnh Dĩnh Đào đã làm cho anh mệt mỏi, vậy mà cô còn đi cãi nhau với anh nữa, nhưng nếu cô im lặng không nói gì, thì người kia cũng sẽ không chịu im lặng đâu!

Loading...