Khóe môi Cố Bắc thần cong lên: “An Noãn Noãn, em nghe cho kỹ đây, anh chỉ nói một lần duy nhất thôi.”
Cố Bắc Thần trừng mắt nhìn cô, anh nhướn mày, cất tiếng: “Rót rượu.” Như đang ra lệnh cho cô.
An Noãn Noãn bĩu môi: “Em không thèm rót rượu cho anh đó, nói có một câu mà cũng cần uống rượu để tăng thêm dũng khí sao?”
Nghe cô nói như vậy, Cố Bắc Thần gần như muốn tức c.h.ế.t luôn, thiếu chút nữa vì m.á.u dồn lên não mà thổ huyết.
Mê Truyện Dịch
Người nào đó nghiến răng nghiến lợi: “An - Noãn - Noãn!”
An Noãn Noãn trợn mắt lên: “Chuyện gì?”
Cố Bắc thần bị An Noãn Noãn chọc cho tức đến thở dốc, sau đó trong đầu anh nảy lên một ý tưởng, anh nở một nụ cười xấu xa, nhướn mày lên nhìn về phía An Noãn Noãn đang nổi quạu: “Cố Bắc Thần anh ngoại trừ người con gái ngoài ý muốn là em, thì hành động thân mật nhất từng làm chính là nắm tay, kể cả Mạnh Dĩnh Đào cũng như vậy.” Anh nói một cách rất nghiêm túc.
Có vẻ như Thái tử nhà họ Cố trước nay chưa từng chịu thua người nào cả! Cô luôn cảm thấy anh bình thường đều rất biết cách chọc điên người, nhưng mỗi lần cô tức giận, mỗi câu mỗi chữ của anh đều rất nghiêm túc, lâu lâu còn vì những lời tùy hứng của cô mà làm cho tức chết.
An Noãn Noãn cũng là người biết chừng mực, cô hạ mày xuống, thưởng thức đóa hoa trong tay, giọng dịu dàng: “Cố Bắc Thần, không phải em không tin anh, mà bởi vì người con gái kia là Mạnh Dĩnh Đào! Nếu đổi lại là người con gái khác như Mục Thanh Tuyết hay Sở Kiều Kiều em gái của em, thì em có thể không tức giận với anh, không cần anh phải thích rõ ràng, nhưng chỉ cần là Mạnh Dĩnh Đào thì cho dù là gì cũng không được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2111-hanh-phuc-khong-the-kim-nen-duoc.html.]
Sức uy h.i.ế.p của người phụ nữ này quả thật rất lớn, cô chịu không nổi, kể cả cái tin nhắn uy h.i.ế.p kia nữa.
Tuy đó chỉ là một dãy số xa lạ, nhưng cô cảm thấy ngoại trừ Mạnh Dĩnh Đào, thì không có ai có thể nói được ba chữ đó một cách tự tin và hiên ngang như vậy.
Thái dương của Cố Bắc Thần giật một cái: “Vậy em muốn anh phải làm thế nào? Mười năm trước anh cũng chỉ mới nắm tay cô ta mà thôi, mà bây giờ anh với cô ta cũng chỉ là đồng đội kiêm đồng nghiệp mà thôi, cô gái ngốc em còn muốn cái gì nữa chứ?” Hét lên với cô xong, anh đưa tay nới lỏng cổ áo ra một chút: “Cô ta là do cấp trên phái đến, mà nghề nghiệp của anh là một quân nhân, là một chỉ huy quân sự được phân công quản lý một lực lượng bộ đội đặc chủng đó, vậy em nghĩ anh có thể đuổi cô ta được hay sao? Nhiệm vụ của một người quân nhân là phục tùng, anh cũng không phải là người thừa kế của tập đoàn Cố thị, cho nên, không thể thấy ai không vừa mắt liền bảo bọn họ cút đi.”
An Noãn Noãn bỗng dưng ngẩng đầu lên, cô nhìn thẳng vào Cố Bắc Thần, giọng điệu rất nghiêm túc: “Anh đừng nghĩ có thể qua mặt được em, còn nói hai người chỉ từng nắm tay, bức hình đó có phải là sớm bị hai người xóa mất rồi phải không?” Nói xong, mặt An Noãn Noãn lập tức đỏ hết cả lên.
“Phì~” Cố Bắc Thần suýt nữa cười phá lên rồi, giây tiếp theo, anh nhìn thẳng lại vào trong mắt An Noãn Noãn, đôi mắt sâu thẳm đen láy trong veo, tựa như một cái giếng cũ sâu không thấy đáy, nhìn thoáng qua thì tưởng sóng yên biển lặng, nhưng thực tế là mưa gió bão bùng, giọng nói trầm thấp cất lên: “Cái lần nắm tay với cô ta trong bước hình đó, lúc đó là bọn anh đi lặn với nhau, em nói anh không cởi hết, chẳng lẽ muốn anh mặc nguyên quân phục và áo bông lặn xuống dưới à?”
Hai cái con người này mà nghiêm túc cãi nhau được mới lạ đó! An Noãn Noãn nghe anh nói xong, liền ném bó hoa trong tay vào người Cố Bắc Thần: “Lúc nào cũng ăn nói thô tục, đúng là đồ đáng ghét~”
Còn nói không có gì với cô ta, còn đi lặn cùng nhau nữa chứ!
Cố Bắc Thần bắt được bó hoa kia, thì đưa lên mũi ngửi một chút, khóe môi cũng từ từ cong lên. Anh đứng dậy, vươn tay ra kéo An Noãn Noãn tới trước mặt, sau đó đè cô lên đùi của mình, cúi người xuống cắn lên vành tai cô: “Có đói bụng không?”
An Noãn Noãn ngây ngốc trước hành động của anh, cứ như vậy mà kết thúc chuyện của anh với Mạnh Dĩnh Đào rồi sao?