Gió trên núi và gió biển thổi đến khiến tóc anh lay động, còn An Noãn Noãn tuy lại bị người nọ bao bọc kín kẽ, nhưng tóc vẫn đung đưa trong gió đêm.
Quân phục của Cố Bắc Thần bị gió biển thổi phồng lên, anh chẳng những là một chỉ huy quân sự xuất sắc, mà còn là một tay cầm lái tài ba, chỉ một cuộc dạo chơi ngắn ngủi, đã thay đổi được tâm trạng của An Noãn Noãn, tâm trạng vui buồn giận dữ của cô đều dễ dàng bị anh nắm trong tay!
Mỗi một chiếc thuyền gỗ hầu như đều giống nhau, phía trước có một chiếc lồng đèn đỏ thẩm, trong đêm nhìn qua, bên trên mặt biển là một mảng màu đỏ, đẹp không sao tả xiết!
Cố Bắc Thần dừng chiếc thuyền gỗ ở một nơi gần đảo nhỏ, một bên là rừng cây tươi tốt, bên khác lại là bãi cát trắng mịn tĩnh mịch, mà hai bên đều có những phiến đá kì lạ.
Quay đầu nhìn xung quanh, đèn lồng đỏ thẩm trên mặt biển đã lờ mờ xa xôi, xung quanh hai người yên tĩnh đáng sợ.
Cố Bắc Thần nhìn ra An Noãn Noãn đang hoảng sợ, anh nắm chặt cổ tay mảnh mai của cô nói vùng này là cấm địa không cho du khách qua lại.
Không đợi anh nói xong, An Noãn Noãn liền nhíu mày, đong đưa cánh tay của Cố Bắc Thần: "Vậy anh đừng mạo hiểm, chúng ta đi nhanh lên!"
Thật ra, nơi đây thuộc địa bàn của bộ đội đặc chủng bọn họ, ngẫu nhiên cũng sẽ có một ít du khách ưa mạo hiểm đến đây để thám hiểm, cần phải thông qua các mối quan hệ để tìm hiểu liên hệ với công ty du lịch địa phương, sau đó liên lạc với bộ đội đặc chủng, cũng không nhất định phải nhận được phê chuẩn của Cố Bắc Thần, bởi vì phàm là thông tin về du khách do công ty du lịch đưa cho bộ đội đặc chủng, thì Cố Bắc Thần, người chuyên quản hạng mục này sẽ điều tra chi tiết thông tin lý lịch của khách du lịch, cho nên nơi này ngoài bộ đội đặc chủng thì có rất ít người qua lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2091-trong-vong-sau-tram-met-mot-con-ruoi-cung-khong-bay-lot.html.]
Nhưng Cố Bắc Thần vẫn cố ý hù doạ cô, giọng điệu nghiêm túc hỏi, "Nếu như đã đến đây thì phải tuân theo quy tắc ở đây." Nói xong, anh cúi đầu, ở khoảng cách gần nhìn vào mắt cô: "Phu nhân, đêm nay nếu em ngoan ngoãn nghe lời thì chuyện gì cũng dễ nói." Sắc mặt anh âm trầm rõ ràng là đang hù doạ cô, khoé mắt và khoé môi cười như không cười, nhìn vào mắt An Noãn Noãn nói: "Nếu không thì, bản soái sẽ ép em đến xương cốt cũng không còn để trở về."
An Noãn Noãn cũng dễ dàng bị doạ, thật sự sợ đến mức run rẩy, bờ môi run run nhưng lại mạnh miệng nói: "Lưu manh, binh lính càn quấy, nếu em sợ anh thì em cũng không phải là An Noãn Noãn."
An Noãn Noãn thật sự muốn thăm dò, Cố Bắc Thần có thể sẽ thật sự hung ác xuống tay với cô hay không, sao cứ động một chút lại hoá sói doạ cô? Là chỉ hù vậy thôi? Hay thật sự là thật lòng yêu cô nhiều như cô cảm thấy?
Lúc trước khi không có ba chữ Mạnh Dĩnh Đào kia thì cô hoàn toàn tin tưởng anh là thật lòng đối xử với cô, nhưng sau khi người phụ nữ kia xuất hiện, trong lòng cô hoàn toàn không có tự tin, mỗi lần đối mặt với Mạnh Dĩnh Đào, không có cãi lộn, nhưng một ánh mắt của cô ta cũng đã khiến trong lòng cô cảm thấy mình đã thua trận.
Mê Truyện Dịch
Thật ra, An Noãn Noãn rất khinh bỉ bản thân vô dụng, dù sao thì cô mới chính là vợ của Cố Bắc Thần! Nhưng tại sao lại không tự tin như vậy! Trong đêm tối, khoé môi của Cố Bắc Thần cong lên một vòng đẹp mắt, nhưng An Noãn Noãn cũng không nhìn kĩ, anh lại cố ý bóp cổ cô, cả giận thấp giọng nói: "Nhóc thối tha, còn dám mắng bản soái..."
Tên đàn ông thối c.h.ế.t tiệt, động một chút lại hù doạ cô, An Noãn Noãn trừng mắt nhìn Cố Bắc Thần, ánh mắt như thỏ con đang kêu gào, Cố Bắc Thần có bản lĩnh thì anh bóp c.h.ế.t em đi!
Cố Bắc Thần rốt cuộc cũng nhịn không được mà kéo cô vào trong ngực, "ha ha" cười lớn, xoa gáy cô: "Thật sự không có cách nào với em a!"