Nói thật thì lúc này An Noãn Noãn rất buồn rầu, dù cho cô đã cởi áo khoác quân đội dài rộng, mũ len và khăn quàng cổ các thứ ra, nhưng nhìn cũng không đẹp hơn chút nào.
Đây chính là bộ quần áo ngày trước cô cùng Cố Bắc Thần gặp Cẩm Phong, áo khoác lông vũ, quần và giầy thoải mái, tóc ngắn, dưới bóng đêm không không có cách nào nhìn ra vợ của Cố soái khác với những người phụ nữ bình thường chỗ nào!
Còn chưa nói đến trong quân đội có hoa khôi, so với Mạnh Dĩnh Đào, quả thật là không cách nào bằng được.
Cố Bắc Thần cũng trịnh trọng đáp lễ cho binh lính của anh, sau đó vô cùng thô bạo nói: "Nghe nói gần đây tỉ lệ những người đạt tiêu chuẩn rất thấp, cho nên..." Anh nhìn đồng hồ: "Tiếp tục luyện tập cho tôi, sáu giờ ba mươi sáng mai, đúng giờ kiểm duyệt."
Sau khi giáo quan dẫn đội nhận lệnh, liền cúi chào Cố Bắc Thần nói: "Rõ."
An Noãn Noãn hoàn toàn chưa kịp phản ứng những câu đó có ý gì, trên sân lớn đã bắt đầu luyện tập nghiêm chỉnh, mà Cố Bắc Thần thì nhìn Vương Tranh: "Đều đã chuẩn bị xong?"
Vương Tranh gật đầu: "Vâng, mọi thứ đã sẳn sàng."
An Noãn Noãn hoàn toàn không hiểu công việc quân sự của Cố Bắc Thần, nhưng cho dù trong lòng có tức giận đến mức nào, thì cũng tuyệt đối không thể xen vào ngay lúc này.
Cố Bắc Thần kéo An Noãn Noãn đi qua từng dãy doanh trại, không ngừng giới thiệu cho cô, đây là ký túc xá, đó là nhà ăn tập thể, kia là phòng hoạt động giải trí, tóm lại là trên đỉnh núi này cái gì cần có cũng đều có.
Đi ra khỏi sân huấn luyện của thung lũng, một chiếc Hummer quân sự chuyên dụng đang đậu ven đường, Cố Bắc Thần mở cửa xe nhét An Noãn Noãn vào ghế phụ, còn Vương Tranh đang ôm quần áo thì ngồi ở phía sau, hỏi Cố Bắc Thần: "Sếp, ngày mai trễ nhất là buổi trưa phải đi, nếu không thì không kịp chuyến bay."
Cố Bắc Thần lúc này đã ngồi ở ghế lái, vừa nổ máy vừa nói: "Nhượng vé máy bay lại, chúng ta tự lái."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2082-qua-dem-tren-nui.html.]
Xe ổn định chạy băng băng trên đường núi, An Noãn Noãn vốn hờn dỗi không muốn hỏi anh đi đâu, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được lòng tò mò, cười hề hề nói: "Cố soái, bây giờ chúng ta đi đâu vậy?"
Khoé môi người nào đó hơi nhếch lên: "Yên tâm tận hưởng cảnh đêm đi, tới nơi thì tự nhiên sẽ nói cho em biết."
An Noãn Noãn trừng mắt liếc người nọ, thầm nói: "Thần thần bí bí làm cái gì không biết."
Chiếc Hummer quân sự chuyên dụng chạy như bay, đi qua một ngọn núi, nơi bị ngọn núi ngăn cách như hai thế giới hoàn toàn khác nhau, bên kia núi toàn là nước biển, Cố Bắc Thần nói đó là hồ, nhưng mà ngoại trừ biển ra thì không có hồ nào vô tận đến như vậy, thật ra cũng chính là một nơi bị hai ngọn núi chăn lại tạo thành một mảnh đại dương.
Cảnh biển đẹp như vậy thì tuyệt đối không thể nhìn thấy được ở Hải Thành, ở bờ đối diện là một vùng sáng, Cố Bắc Thần xoa đầu An Noãn Noãn: "Bên kia là thị trấn chịu sự quản lý của bộ đội bọn anh, rất đẹp đó!"
Xe dừng ở cách đó hơn mấy trăm mét, Cố Bắc Thần kéo An Noãn Noãn lên thuyền gỗ, nói cho cô biết: "Đêm nay, chúng ta qua đêm ở trên hòn đảo bên kia."
An Noãn Noãn nhíu mày: "Anh nói dừng chân không được sao? Cần phải nói là qua đêm à, khiến chúng ta giống như đang yêu đương bí mật vậy."
Người nào đó "ha ha" cười lớn, khiến du khách liên tiếp quay đầu nhìn hai người bọn họ.
An Noãn Noãn trợn trắng mắt, hung hăng véo cánh tay của Cố Bắc Thần: "Này, anh đừng có không kiêng nể ai mà cười lớn như vậy được không?"
"Đi ra ngoài chơi, đương nhiên phải không kiêng gì cả mà cười to, nếu không thì còn phải chạy đến đây làm gì, còn không bằng nằm luôn trên giường là được rồi."
Mê Truyện Dịch
Cố Bắc Thần tự mình chèo thuyền, cuối cùng An Noãn Noãn cũng hiểu tại sao số người quay đầu nhìn lại bọn họ lại cao như vậy, là vì người nào đó mặc quân phục lên thuyền, còn người chèo thuyền của người khác đều là ngư dân.