An Noãn Noãn quay người đi về phía ký túc xá, Cố Bắc Thần đưa tay xoa trán, nhấc chân bước đi, đi vài bước liền kéo An Noãn Noãn trở lại, ôm trong ngực, trầm giọng nói: "Noãn Noãn, đừng nhúc nhích, đừng ồn ào, đừng khiến bản soái phải hô to gọi nhỏ."
An Noãn Noãn chậm rãi nhắm mắt lại: "Cố Bắc Thần, buông ra, bây giờ để cho em trở lại Hải Thành, từ giờ trở đi, chúng ta không có bất cứ quan hệ nào."
Cố Bắc Thần ngược lại còn ôm eo cô càng chặt thêm: "Thúi lắm, em nói không có quan hệ gì với ông đây thì liền không có à." Cố Bắc Thần nói tục, mạnh mẽ ôm chặt An Noãn Noãn vào trong ngực, giọng điệu mang theo chút uy hiếp: "Đừng nhúc nhích, ngoan ngoãn nghe lời anh nói."
An Noãn Noãn đưa tay che lỗ tai: "Không nghe, không nghe, em không nghe... Ưm ưm..."
Đầu cô bị Cố Bắc Thần ôm trong lồng ngực, anh trực tiếp cúi đầu xuống hôn cô!
Cố Bắc Thần buồn bực nói: "An Noãn Noãn, đừng khiến cho bản soái phải làm xằng làm bậy, hành vi của cô ta cực kì nghiêm trọng, có lẽ người bình thường đánh nhau chỉ như ăn miếng bánh uống miếng nước, nhưng Mạnh Dĩnh Đào là sĩ quan, là sĩ quan thuộc đơn vị của anh, tính chất vô cùng nghiêm trọng, chuyện này thì có liên quan cái chó má gì đến chuyện ông đây và cô ta mập mờ không rõ, hả?"
Nhưng mà đêm nay An Noãn Noãn đã quyết tâm khiêu chiến với Cố Bắc Thần, vẫn luôn giãy dụa: "Buông ra, em mới không thèm nghe anh nói mấy chuyện lộn xộn kia, em muốn về nhà, em muốn cắt đứt quan hệ với anh, quản chó má gì mà đánh hay không đánh, cô ta rõ ràng là cố ý, còn anh chính là ngụy quân tử, hèn hạ..."
Dù sao thì An Noãn Noãn không mắng chửi người khác như bọn Văn Tinh Tinh, cho nên lời nói lung tung lộn xộn, nhớ được cái gì thì liền nói ra cái đó.
Cố Bắc Thần bị cô mắng mà phải bật cười, bởi vì đêm tối, cô lại bị ôm trong n.g.ự.c đưa lưng về phía anh, cho nên khoé miệng người nào đó co giật thật mạnh, nhưng anh vẫn cố ý lạnh giọng nói: "Nhóc thối tha, dám mắng bản soái à?" Nói xong lại ôm chặt cô hơn, cố ý uy h.i.ế.p nói: "Em thử mắng một câu nữa thử xem? Em dám sao..."
An Noãn Noãn liền cầm lấy cánh tay của Cố Bắc Thần cắn một cái, nhưng mí mắt của Cố Bắc Thần lại không động một cái để cho cô cắn, mãi đến khi An Noãn Noãn chậm rãi buông tay anh ra, mí mắt của Cố Bắc Thần mới khẽ nhúc nhích: "Thoả mãn rồi? Hết giận rồi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2071-khong-co-ai-lai-leo-nui-vao-ban-dem-ca.html.]
"Xì." An Noãn Noãn trực tiếp khinh miệt mà xì một tiếng với Cố Bắc Thần, nói: "Em muốn về nhà." Giọng nói của cô có chút run rẩy, đó là do cô đã cố gắng hết sức áp chế bản thân không khóc không nháo.
Cố Bắc Thần bất đắc dĩ im lặng thở dài, vuốt tóc An Noãn Noãn: "Được rồi, đêm nay khẳng định là không trở về được rồi, anh đã liên hệ với Cẩm Phong, bọn họ không có việc gì, Cẩm Phong rất có năng lực, sẽ dọn dẹp được tất cả."
An Noãn Noãn mạnh mẽ đẩy Cố Bắc Thần ra, duy trì một khoảng cách với anh, gào lên: "Tại sao không thể trở về? Tự em trở về không được sao?"
Mê Truyện Dịch
Cố Bắc Thần tức giận nắm cánh tay của An Noãn Noãn, cảnh cáo nói: "Đừng gào lớn, dẫn em đến nơi này, chúng ta cùng nói chuyện."
"Mới không thèm nói chuyện với anh, em muốn về nhà, về nhà."
Nhưng An Noãn Noãn làm sao có thể thoát khỏi Cố Bắc Thần, cô bị anh trực tiếp kéo đến chiếc xe trước mặt, mở cửa cưỡng ép nhét vào trong, thắt dây an toàn nói: "Đừng lộn xộn."
Cứ như vậy, An Noãn Noãn bị Cố Bắc Thần chở thẳng một đường đến ngọn núi sau thao trường.
An Noãn Noãn nhíu mày, nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, chỉ có ánh sáng nhỏ li ti trên bầu trời, cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi: "Anh đưa em đi đâu?"
Cố Bắc Thần mím chặt môi, nhìn con đường phía trước: "Sợ sao?"