Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 202: Bản soái muốn trả hàng

Cập nhật lúc: 2025-06-30 06:44:31
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Bắc Thần hung dữ véo cằm cô, rồi bế cô lên gần như định là ném lên giường, nhưng đến cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đặt cô lên giường: "Nằm ngoan đi, để chồng tìm cho em."

Lần đầu tiên An Noãn Noãn cảm nhận được cái gì gọi là thẹn thùng trước mặt Cố Bắc Thần, người ta đường đường là đại quân trưởng lại nằm bò dưới đất tìm mặt dây chuyền giùm cô dưới gậm giường? Cũng mới lạ quá chứ!

Nếu việc này bị những cấp dưới của Cố Bắc Thần biết được, phỏng chừng họ tổn thương lâu lắm nhỉ!

An Noãn Noãn ngồi trên giường xoa đầu gối tê tê, nhỏ giọng nói: "A, để anh nằm rạp dưới mặt đất tìm đồ, không hay đâu!"

Nhưng Cố Bắc Thần lườm cô một cái, xoay người đi vào nhà vệ sinh, rồi mau chóng cầm một cây chổi ra, khom lưng quét vài lần, sau đó thấy anh cúi người nhìn xuống đất vài giây, lụm lên hai thứ "Cầm." Sau khi dọn dẹp sạch sẽ dưới đất, người nào đó xoa đầu An Noãn Noãn: "Lần này lấy được, rớt nữa là bản soái không phụ trách tìm đâu."

An Noãn Noãn giống như kẻ tham tiền xếp hai mặt dây vào hộp gấm, rồi lại cất vào ngăn kéo tủ đầu giường: "Khi em đi nhớ nhắc em nha, đừng để lại chỗ anh."

Cố Bắc Thần cong khóe môi: "Để ở đây và em đem đi có gì khác biệt?" Nói rồi anh đặt m.ô.n.g ngồi xuống bên cạnh cô, ôm đầu cô vào lòng và áp má lên trán cô thử nhiệt độ: "Bây giờ thấy ổn hơn rồi, còn khó chịu không?"

An Noãn Noãn lắc đầu: "Giờ thấy ổn hơn rồi." Nói rồi, cô ngước mắt lên nhìn vào mắt anh: "Chỉ chán thôi, rảnh phát sợ luôn, anh xem anh bận thế kia, không thì chiều em tự về nha!"

Dù rằng, An Noãn Noãn chưa từng nhắc đến ba chữ Mạnh Dĩnh Đào trước mặt Cố Bắc Thần, nhưng mọi rối rắm trong lòng người phụ nữ nào đó đều bị Cố Bắc Thần nắm bắt hết.

Cố Bắc Thần vân vê sợi tóc của An Noãn Noãn: "Lại không ngoan rồi, hửm?"

An Noãn Noãn nháy mắt nhìn anh: "Đâu có, dù sao em cũng không thể ở đây mãi, em phải trở lại làm việc! Bằng không Văn Tinh Tinh mệt c.h.ế.t thì phải làm sao đây!"

Cố Bắc Thần cười: "Em biết mà, cô ấy không mệt c.h.ế.t đâu, còn em, cũng đừng trốn tránh một số chuyện như thế, cũng đừng cho rằng em chẳng nói gì thì anh cũng không biết em đang nghĩ gì." Dứt lời, Cố Bắc Thần giữ chặt gáy cô, buộc cô phải ngẩng mặt lên nhìn vào mắt anh: "Sau khi mọi chuyện ở Hải Thành hơi bình ổn lại, sau khi sóng gió của nhà họ Sở qua đi, muốn làm thế nào, muốn làm cái gì, em cứ việc đi làm, anh sẽ luôn ủng hộ em, đứng phía sau em và giúp em giải quyết hậu quả, nhưng trước hết là không được phép tổn thương bản thân, không được phép cố chấp làm theo ý mình, hễ có việc gì không chắc thì phải bàn bạc với anh, biết chưa?"

An Noãn Noãn nhìn anh, cứ đần ra như vậy nhìn anh, đến tận khi bị Cố Bắc Thần véo mặt: "Biểu cảm này là sao? Ngốc rồi hả?"

An Noãn Noãn bấy giờ mới di chuyển con ngươi: "Nhưng mà, em thật sự rất phiền phức, cho anh thêm rất nhiều rắc rối, khiến anh rất mệt không phải sao?"

Cố Bắc Thần cười bất đắc dĩ: "Bản soái không ngại phiền phức, có được không?"

An Noãn Noãn bĩu môi: "Anh nói dối, người ta toàn nói anh kết hôn với em là để báo ơn, anh tự mình dối mình..."

Cố Bắc Thần nở nụ cười, nhìn cô rồi buồn cười bảo: "Người ta toàn nói? Người ta là ai? Hửm? Nhưng anh còn nhớ rõ là hồi đó lúc em cầu hôn anh, anh không hề xác định em có phải là con bé thối tha "Andil" kia không."

An Noãn Noãn trợn mắt: "Lừa người, anh có, anh nhất định là nắm chắc hơn phân nửa rồi mới đồng ý với em~"

Cố Bắc Thần làm động tác giả chết, nhắm mắt ngửa người dựa vào đầu giường, ỉu xìu bảo: "Năm tháng khó sống, bản soái không thể sống nổi nữa rồi, con bé thối tha gì thế này, bản soái muốn trả hàng, ai cần thì mau hốt đi cho bản soái, trả hàng, trả hàng..."

"Phụt... Hahaha!" An Noãn Noãn khiến người nào đó tức quá bèn bắt đầu quấy rối, cô nở một nụ cười thật tươi, nhéo mũi của Cố Bắc Thần: "Hay quá ha, anh lại dám không cần em..."

"Cộp... cộp... cộp" trong sân có tiếng bước chân, sau đó là tiếng của Vương Tranh và vài người đàn ông truyền đến: "Đại ca, bọn tôi tới ăn cơm ké..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-202-ban-soai-muon-tra-hang.html.]

An Noãn Noãn bất ngờ mở to mắt, rụt cổ lại: "A! Hình như có người tới, anh, anh mau đứng dậy xuống lầu xem đi!"

Cố Bắc Thần lập tức cố tình cứ dựa vào đầu giường không động đậy, ngắc ngoải đăm đăm nhìn cô: "Anh không xuống lầu, anh sẽ để toàn thể quân binh thấy bản soái bị con thỏ tinh em mê hoặc đến mức bỏ mặc việc quân sự."

An Noãn Noãn cong khóe môi, đã biết anh cố ý, nhưng trong lòng vẫn ấm áp và vui vẻ!

Mê Truyện Dịch

Cố ý lắc cánh tay anh: "Ai dô, phu quân đừng như vậy mà~ Thiếp sẽ nghe lời, được không nè? Mau đứng dậy đi! Ngài làm việc vất vả, quân vụ bận bịu, thiếp không gánh nổi tội danh mê hoặc minh quân này đâu!"

Cố Bắc Thần vẫn bất động không đứng dậy, nhìn An Noãn Noãn rồi nhướn mày: "Nghe lời thật à?"

An Noãn Noãn gật đầu: "Đương nhiên rồi!"

Cố Bắc Thần tiếp tục chăm chú nhìn vào ánh mắt cô: "Vậy được, hứa với bản soái ở đây cho đến cuối tuần, sau đó dẫn em ra ngoài đi chơi vài bữa, nhé?"

An Noãn Noãn lẩm bẩm nói: "Đến lúc nào rồi mà còn có tâm trạng đi chơi." Nhưng ngay sau đó, tầng dưới đã đang kêu đại ca đến muốn vỡ giọng, cô đành phải gật đầu: "Được rồi! Vậy, đi đâu thế?"

Cố Bắc Thần cong khóe môi: "Anh có chọn sẵn mấy chỗ, lát nữa ăn cơm xong cho em xem, rồi tối chúng ta sẽ nghiên cứu kỹ hơn."

"Được thôi!" An Noãn Noãn nhỏ giọng đồng ý.

Lúc này, bên ngoài Vương Tranh đã đang gõ cửa: "Cố Soái, bọn họ đến cả rồi..."

Cố Bắc Thần lười biếng nói: "Biết rồi, xuống ngay đây, anh đem nguyên liệu đến nhà bếp trước đi, bảo ai đó dọn dẹp nhà bếp nữa."

Tiếng bước chân của Vương Tranh xa dần, An Noãn Noãn lườm nguýt nhìn Cố Bắc Thần: "Em làm là được rồi, hôm qua mới dọn nhà bếp mà không bẩn đâu, anh lại làm phiền người khác."

Bấy giờ Cố Bắc Thần mới thong dong ngồi dậy: "Đây không phải làm phiền người khác, mà đây là công việc của đội cảnh vệ bọn họ, anh không bảo họ quét dọn lau chùi, họ sẽ nhàn nhã, sẽ cảm thấy nhàm chán, đây là một phần trách nhiệm trong công việc của bọn họ."

An Noãn Noãn đảo mắt khinh bỉ: "Được rồi, ngài là quân trưởng, ngài quyết định!"

Cùng lúc đó, xe của Từ Phượng Chi dừng dưới tòa nhà tập đoàn Cố thị, bảo vệ thấy đó là xe của bà chủ bèn vội vàng đậu xe thay bà.

Từ Phượng Chi ném chìa khóa cho cậu bảo vệ, đi thẳng lên tầng cao nhất của Cố thị, phòng làm việc của Tổng giám đốc.

Cố Vỹ Thành vừa trông thấy Từ Phượng Chi mặt mày khó chịu là biết không có chuyện gì tốt rồi, cười ha hả nói: "Phu nhân làm sao vậy?"

Từ Phượng Chi lườm Cố Vỹ Thành: "Bớt bớt đi, nói cho em biết, dạo này con trai và con dâu lại đang bí mật làm trò gì đấy? Noãn Noãn đã bao lâu rồi không về nhà, mấy người không sốt ruột à?"

Mấy ngày qua, Từ Phượng Chi hễ trông thấy Cố Vỹ Thành là bắt đầu nổi giận, chỗ nào cũng không vừa mắt.

Cố Vỹ Thành mỉm cười pha trà cho phu nhân: "Được rồi, uống ngụm trà cho bớt giận trước nào! Thanh niên bọn nó có kế hoạch và cách nghĩ của bọn nó..."

Loading...