Cố Bắc Thần sa sầm mặt lại, trừng mắt nhìn Mạnh Dĩnh Đào cười trên nỗi đau của người khác trong khi viền mắt vẫn đỏ hoe, thấp giọng tức giận nói: "Mạnh Dĩnh Đào, cô rốt cuộc muốn thế nào? Khi nào mới có thể dừng?"
Mạnh Dĩnh Đào hất cằm: "Mau đưa người phụ nữ đó đi, chí ít em không muốn nhìn thấy bóng dáng cô ta ở đây, chút xíu cũng không muốn trông thấy."
Cố Bắc Thần chầm chậm khép mắt lại: "Mạnh Dĩnh Đào, cô không ấu trĩ thì sẽ c.h.ế.t à? Hay những năm qua cô ở nước ngoài cứ học mấy thứ linh tinh tầm phào? Cô ấy là vợ tôi, nơi đây là căn cứ của tôi, vợ tôi đến địa bàn của tôi thì liên quan gì đến cô?" Nói rồi anh từ từ hòa hoãn lại, khẽ giọng bình tĩnh nói: "Chúng ta đều đã trưởng thành rồi, không phải tuổi mười mấy hai mươi, muốn thế nào là thế nấy, nghĩ cái gì làm cái đấy, cô đừng bướng bỉnh như thế nữa được không? Từ trước đến nay tôi chưa từng có ý nghĩ muốn kết hôn, sống chung suốt đời với cô, trước giờ đều không."
Mê Truyện Dịch
Nhưng không đợi Cố Bắc Thần nói hết, mắt Mạnh Dĩnh Đào đã đỏ bừng, nhào thẳng vào lòng Cố Bắc Thần nghẹn ngào nói: "Cố Bắc Thần, anh là đồ khốn nạn, anh nói bậy... Anh chỉ vì để báo đáp ơn cứu mạng anh của cô ta thôi... Khi ấy chúng ta được tất cả mọi người công nhận là kim đồng ngọc nữ, chẳng qua chúng ta đều là người mang sứ mệnh nên mới chậm trễ, em không tin, em không tin..."
Lúc này, đồng đội và binh sĩ ra ra vào vào đều đang len lén nhìn bọn họ, Cố Bắc Thần hoàn toàn nổi điên, hai tay anh giữ thẳng vai Mạnh Dĩnh Đào, gầm nhẹ, giọng nói lạnh như băng: "Mạnh Dĩnh Đào, cô đứng thẳng cho tôi.” Anh lắc một ngón tay trước mặt cô ta: "Cô nghe kỹ cho bản thiếu, tình cảm giữa tôi và An Noãn Noãn trước giờ đều không liên quan đến cô, cũng chưa từng dính dáng đến bất kỳ ai. Không một ai có thể chen vào giữa hai người bọn tôi, không liên quan đến chuyện cô ấy có cứu tôi hay không, càng không dính dáng đến chuyện tôi có từng cứu cô ấy hay không, chỉ liên quan tới việc hai người bọn tôi là định mệnh của nhau, cô hiểu không?"
Cố Bắc Thần nói xong thì buông Mạnh Dĩnh Đào ra: "Cô đứng thẳng đi, đừng làm mất thể diện ông đây trước mặt toàn thể quân đoàn, tôi nói cho cô biết, nếu không thì cô liền cút ra khỏi đội đặc nhiệm cho tôi."
Mãi cho đến khi Cố Bắc Thần sải bước rời đi rất xa, Mạnh Dĩnh Đào mới mở đôi mắt nhắm nghiền ra và nhìn bóng lưng anh đang vội vã rảo bước đi về phía ký túc xá, căm tức đá mặt đất: "Cố Bắc Thần, anh là tên khốn nạn, đồ khốn nạn, đồ khốn nạn..."
Khi Cố Bắc Thần tức giận trở về ký túc xá, An Noãn Noãn đã truyền dịch xong, từ tầng một đến tầng hai đều im ắng không một bóng người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2012-chung-toi-la-dinh-menh-cua-nhau.html.]
Tầng ba, Cố Bắc Thần đẩy mở cửa phòng ngủ, An Noãn Noãn đang nằm bò dưới đất nghiêm túc tìm thứ gì đó?
Cố Bắc Thần nhíu mày: "Noãn Noãn, dưới đất lạnh như thế, em lại đang làm gì đấy?"
Cô gái nào đó giật mình, quay đầu lại rồi lườm người ở cửa: "Anh đừng bất thình lình xuất hiện như thế được không! Dọa em c.h.ế.t khiếp..."
Cố Bắc Thần bế An Noãn Noãn lên từ dưới đất, bàn tay to lớn xoa đầu gối cô: "Chẳng lẽ không thấy ở đây cấn đau à? Con bé thối tha, rớt vàng bạc châu báu gì đấy, hả?"
An Noãn Noãn ngồi trên đùi của Cố Bắc Thần, bĩu môi: "Thì cái mặt dây chuyền bị rớt xuống đất, sau đó lăn vào gầm giường của anh."
Cố Bắc Thần véo cánh môi đang chu lên của cô: "Cái Andil ấy hả?"
An Noãn Noãn gật đầu rồi lại lắc đầu: "Cả hai cái đều rớt luôn! Cái Andil và cái chữ Thần ấy!"
Vừa rồi thực sự là cô quá chán nên đã lấy ra hai mặt dây chuyền cùng với chiếc nhẫn tháo không được trên tay mình, ghép chung chơi quơ qua quơ lại, nhưng ngón tay run một phát, khiến hai mặt dây chuyền rơi xuống đất và lăn vào gầm giường.