An Noãn Noãn dựa vào giường, kéo chăn lên ôm chặt lấy mình, đầu gối co lên, cằm để trên đầu gối, vẫn không nhìn ánh mắt và vẻ mặt của Cố Bắc Thần, nhỏ nhẹ nói: "Em không giận anh, anh hung dữ như vậy làm gì chứ! Anh cảm thấy em phiền phức vậy từ giờ trở đi anh không cần lo cho em nữa là được."
Cố Bắc Thần mắt hơi nhắm lại, thực sự không nỡ hung dữ với cô, nhưng cô gái này lại không nghe lời, tối qua thực sự là dọa anh gần chết, sốt đến nỗi mất ý thức rồi, nhưng thử nghĩ xem làm sao có thể trách cô được chứ!
Như lời Mễ Đông nói, cô không phải đột nhiên sốt, đây là tâm bệnh tích tụ ở trong lòng, tuổi còn nhỏ đã trải qua quá nhiều chuyện sinh ly tử biệt, tận mắt nhìn thấy bố của mình trúng độc mà c.h.ế.t lại không thể tham gia tang lễ của ông, nội tâm của cô chịu đựng bao nhiêu đau khổ mới có thể chịu đựng được đến bây giờ đây!
Mê Truyện Dịch
Cố Bắc Thần bước một bước dài, đứng ở đầu giường, kéo An Noãn Noãn vào trong lòng, mãnh mẽ xoa đầu cô, ước có thể ôm cô vào trong cơ thể của mình: "Anh biết trong lòng em khó chịu nhưng em có thể không hành hạ sức khỏe của mình được không?"
An Noãn Noãn cắn chặt môi, bắt đầu từ hôm nay, không, cô xin thề từ giờ phút này, cô sẽ không để bản thân mình quá yếu mềm, quyết không thể động một cái là khóc. Trên đời này có rơi nước mắt cũng vô dụng, huống hồ cô ở trước mặt Cố Bắc Thần đã không còn tư cách gì để mềm yếu rồi, là vợ chồng, anh thực sự hết lòng rồi, cô nhất định học cách chuyện của mình phải tự mình gánh vác, không được dễ dàng để anh nhìn thấy sự yếu đuối và bất lực của cô. Nếu không cô có lẽ thực sự sẽ mất đi anh.
An Noãn Noãn phải thừa nhận, cô đã tham lam ôm ấp Cố Bắc Thần, ỷ lại tất cả vào anh, đã đến mức không thể cứu chữa rồi, phải làm sao đây?
Cô vòng lấy ôm vòng veo to lớn của anh, chốc lát liền ngẩng đầu lên, chậm rãi đẩy anh ra: "Được rồi mà! Nghe lời anh là được chứ gì! Mau đi đi, nếu đến muộn những cấp trên kia của anh chắc chắn sẽ nói em là hồ ly tinh đấy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2002-tuc-gian-voi-co.html.]
"Ô..." Trong lúc cô hoàn toàn trở tay không kịp, Cố Bắc Thần cúi đầu hôn mạnh mẽ mấy cái trên môi của cô, khẽ rên lên nói: "Anh thấy em chính là thỏ tinh, ừm!" Nói xong, anh lại mạnh mẽ hôn cô, nói: "Được rồi, ngoan ngoãn nằm xuống, hơn mười giờ sẽ có bác sĩ đến đây kiểm tra lại cho em, xem có cần truyền nước nữa hay không, em phải hợp tác đấy, biết chưa?"
An Noãn Noãn theo bản năng muốn nói không cần, nhưng một giây sau, cô chỉ có thể gật đầu: "Ừm, em biết rồi, anh mau đi đi!"
Cố Bắc Thần khi rời đi, ở cổng bảo vệ dừng lại mấy giây: "Mấy người nghe kỹ cho tôi, ở đây ngoài bác sĩ, y tá, mấy người đưa đồ ăn ra thì những người không liên quan đến không được cho vào, ai mà muốn đến thì bắt lại cho tôi."
Nhưng Cố Bắc Thần vừa đi khỏi, Mạnh Dĩnh Đào liền đến, bị cảnh vệ ngăn lại: "Thiếu tá Mạnh, Cố soái chúng tôi không cho phép những người không liên quan vào, sức khỏe chị dâu không tốt đang cần nghỉ ngơi..."
Mạnh Dĩnh Đào híp mắt lại, đưa tay quơ quơ bữa sáng đang cầm: "Tôi là đến đưa đồ ăn sáng cho vợ Cố soái, làm sao, ngay đến cả tôi cũng không được sao? Tôi là những người không có liên quan sao?"
"Thiếu tá Mạnh, đồ ăn sáng để lại đây, cô mau đi họp đi, mọi người đang đợi cô đấy." Phía sau có một tiếng nói như thế truyền đến, khiến cho Mạnh Dĩnh Đào nhíu mày, trừng mắt nhìn Vương Tranh: "Anh lắm chuyện thế."