Đợi đến khi An Noãn Noãn truyền nước xong đã là 5 giờ sáng rồi.
Cố Bắc Thần cứ ôm cô như vậy nửa tỉnh nửa mơ, đến khi tiếng kèn lệnh gọi dậy, lúc này An Noãn Noãn xem như hoàn toàn hạ sốt rồi, nghe thấy tiếng kèn lệnh liền mở mắt ra. Nhưng lại phát hiện ra mình vẫn đang ở trong lồng n.g.ự.c của Cố Bắc Thần, mà thấy anh mặt uể oải, vành mắt đen lại, dựa vào giường hô hấp đều đặn.
Mê Truyện Dịch
An Noãn Noãn nhẹ nhàng động một cái, muốn đi ra khỏi lồng n.g.ự.c anh, để anh ngủ ngon một lúc nhưng vừa mới động một chút, cơ thể lại bị anh ôm chặt hơn, giọng nói mệt mỏi: "Đừng động đậy, nằm thêm mấy phút nữa, anh sẽ dậy."
An Noãn Noãn hơi nhíu mày: "Nhưng mà anh, cũng không ngủ được mà!"
Cố Bắc Thần nhíu mày: "Không sao, anh hơi nhắm mắt một chút là được rồi."
An Noãn Noãn thu mặt mày lại nhìn gương mặt ủ rũ của anh nói: "Nghỉ một buổi sáng không được sao?"
Cố Bắc Thần tiếp tục nhắm mắt lại: "Sáng nay có một cuộc họp rất quan trọng, có cấp trên xuống kiểm tra công việc."
An Noãn Noãn thấy anh bận như vậy, vừa đau lòng lại tự trách, cô thì ra không hiểu rõ công việc của anh, chỉ giống như mọi người cảm thấy quân nhân mặc lên mình bộ quân phục thì rất đẹp rất giỏi, thực ra lỡ kết hôn với anh đến tận bây giờ cô thực sự mới ít nhiều có khái niệm mới về công việc của bọn họ. Nhưng thật lòng không ngờ anh lại bận như vậy, hơn nữa đúng là nơi nào có khó khăn, nơi nào cần sự giúp đỡ liền chạy đến nơi đó.
Cái gọi là không có gì là không thể, đánh đâu thắng đó dùng để nói về bọn họ quả thực hoàn toàn xứng đáng!
Nhưng còn cô thì sao? Dĩ nhiên không giúp được gì cho anh rồi, cũng không phải làm người trợ thủ đắc lực trong công việc của anh. Ví dụ giống như Mạnh Dĩnh Đào kiểu giỏi giang như vậy, nhưng trong cuộc sống cô dù một nửa của người vợ giỏi giang cũng không làm được! Luôn gây các loại rắc rối, các loại ràng buộc cho anh, cũng khó trách người ta Mạnh Dĩnh Đào nói cô ngoài gây rắc rối cho Cố Bắc Thần ra còn khiến anh cảm thấy mệt mỏi nữa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2001-tuc-gian-voi-co.html.]
Có thể nhìn ra được, anh thực sự rất mệt mỏi!
An Noãn Noãn hất cằm lên, hôn một cái xuống khóe môi của anh: "Hay là anh nằm một chút nữa, em đi làm chút gì cho anh ăn?"
Cố Bắc Thần ôm chặt lấy eo của cô, khóe môi mở ra: "Không cần đâu, anh lát nữa đến nhà ăn ăn, ở đây chưa nấu bao giờ, bếp cũng lạnh ngắt làm sao mà nấu đồ ăn sáng. Nằm cùng anh một lát là được rồi!"
Quả nhiên là Cố Bắc Thần, không giống với người bình thường, hai phút sau, chính xác không kém một giây nào, anh mở mắt ra: "Anh ngủ đủ giấc rồi, phải đi thôi. Lát nữa sẽ bảo người đưa đồ ăn sáng cho em, em ngủ đi. Đồ ăn sáng để ở tầng một, khi nào em dậy thì xuống đó ăn nhé?"
An Noãn Noãn vội vàng xua tay: "Không cần đâu, cứ bắt người đưa cơm hầu hạ em, em ngại lắm. Em dậy dọn dẹp phòng bếp một chút, tự mình nấu đồ ăn được rồi!"
Cố Bắc Thần nhíu mày, rõ ràng là tức giận rồi: "Tối qua nếu như anh về muộn hơn chút nữa, thì em sốt nặng rồi, còn không nghe lời, tự mình làm cái gì mà làm." Giọng nói của Cố Bắc Thần rất to, hơn nữa còn có sự tức giận và thiếu kiên nhẫn, đây là lần đầu tiên anh tức giận với cô, lần đầu tiên thể hiện ra dáng vẻ và khẩu khí mất kiên nhẫn.
An Noãn Noãn nhíu mày lại, mím môi thật chặt cũng không nói gì nữa, trong lòng cô vô cùng oan ức, nhưng cô lại cảm thấy mình ngay cả một câu phản bác lại hoặc nói một câu tốt cho anh đều không nói ra được!
Cố Bắc Thần cũng không dỗ dành cô, trực tiếp đi rửa mặt, lúc rời đi phát hiện An Noãn Noãn vẫn ngồi ở bên cạnh giường, mặt mày ra vẻ oan ức.
Cố Bắc Thần khẽ nhíu mày, nhìn cô: "Tính tình cũng lì lợm, không nghe lời, thì không thể nói em mấy câu sao? Ai bảo em dọn phòng? Em không biết là sức khỏe của mình vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sao? Em tự hành hạ mình xảy ra chuyện so với anh hành hạ xảy ra chuyện còn khiến anh ngột ngạt hơn, còn không cho người khác nói em sao?"