Dứt lời, Cố Bắc Thần lúc này mới cẩn thận đặt An Noãn Noãn trên giường, đắp chăn cho cô xong, dùng khăn len quấn kín toàn bộ vai, cúi đầu hôn nhẹ một cái trên trán của cô: "Ngoan, nằm ở đây, anh đi một chút rồi về!"
An Noãn Noãn gật đầu: "Ừm!"
Cố Bắc Thần ra khỏi phòng ngủ, Mễ Đông và Vương Tranh đang đợi ở bên ngoài, anh cau mày: "Rốt cuộc tình hình như thế nào?"
Mễ Đông nói, An Noãn Noãn ngoài sốt là vì cảm lạnh ra, điểm quan trọng nhất là tâm bệnh, cô ấy bị nghẹ lửa nóng trong lòng quá lớn, còn lo nghĩ, sốt ruột, hơn nữa cô bị sốt nhẹ chắc cũng mấy ngày rồi chứ không phải đêm nay mới bỗng dưng phát sốt.
Mễ Đông thêm mắm thêm muối càng nói Cố Bắc Thần càng tức giận, lườm anh ta: "Nói trọng tâm."
Mễ Đông nói: "Trọng tâm chính là để cho tâm trạng của cô ấy thoải mái, không có chuyện gì thì đi ra ngoài đi dạo. Nói anh đó không có chuyện gì nhốt cô ấy ở đây làm gì?"
Mễ Đông bảo mang cô ấy vào thành phố bốc mấy thang thuốc đông y điều trị cũng được, truyền hết chai nước biển này có thể không truyền nữa, sau khi trời sáng xem tình hình bảo bác sĩ của đội ngũ y tế đến xem xem, anh ta phải về gấp để phẫu thuật.
Sau khi Cố Bắc Thần và Vương Tranh tiễn Mễ Đông xuống lầu, mấy người là Liên Hạo và Mạc Thành Phi đang ngồi ở tầng một bọn họ tối qua vừa mới trở về. Tối qua Cố Bắc Thần đón tiếp bọn họ nên mới về muộn.
Mạc Thành Phi và Liên Hạo vây quanh Mễ Đông và Cố Bắc Thần.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Chị dâu cả tôi vừa mới đến đã ốm rồi, đại ca anh làm cái gì vậy hả?" Liên Hạo lần này từ chị dâu nhỏ thành chị dâu cả rồi, An Noãn Noãn bỗng chốc được thăng hạng rồi!
Mạc Thành Phi lại không gấp gáp như vậy, chỉ nhìn Mễ Đông nói: "Bây giờ thế nào rồi? Nghiêm trọng không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1992-bi-ban-than-tin-nhiem-nhat-ban-dung.html.]
Mê Truyện Dịch
Sau đó Mễ Đông nói tình hình với mấy người bọn họ: "Tôi nói rồi không sao là không sao. Tôi đi đây. Đừng hỏi tôi, hỏi người trong cuộc..."
Sau khi Mễ Đông rời đi, Cố Bắc Thần nhìn Mạc Thành Phi và Liên Hạo: "Hai người hoặc là câm miệng ở đây ngủ một tối, hoặc là cút về ký túc xá của mình đi, ồn c.h.ế.t đi được."
Liên Hạo đỡ lấy trán, tay ra hiệu làm động tác xuỵt không nói: "Được, được, được. Chúng tôi không ầm ĩ nữa. Vậy bây giờ chị dâu xác định không sao thì tôi trở về đơn vị của tôi, buổi trưa không phải còn phải đi quân khu họp sao!" Thực ra, anh ta gấp gáp về là muốn gặp ai kia, trong lòng mọi người đều biết rất rõ!
Cố Bắc Thần: "Không sao, chỉ bị sốt thôi, bây giờ không sao rồi, anh đi trước đi. Nhớ là đứng nhắc chuyện của chị dâu."
Liên Hạo gật đầu: "Hiểu rồi."
Cuối cùng sau khi chỉ còn lại ba người Cố Bắc Thần, Mạc Thành Phi và Vương Tranh, Cố Bắc Thần nhìn Vương Tranh: "Ra cửa hỏi xem, hôm nay có phải là Mạnh Dĩnh Đào tới tìm Noãn Noãn không."
"Được, tôi đi luôn." Vương Tranh nhận lệnh rời đi.
Mạc Thành Phi nhìn Cố Bắc Thần: "Rốt cuộc xảy chuyện gì vậy? Không chỉ đơn giản là sốt thôi?"
"Tôi thấy cô ấy đang tìm Thang Mễ." Cố Bắc Thần dứt lời, nhìn Mạc Thành Phi: "Sau khi đến quân khu họp xong anh đến tìm Văn Tinh Tinh, bất luận như thế nào cũng phải bảo cô ấy đừng nói chuyện của Thang Mễ cho Noãn Noãn. Sau này, Noãn Noãn biết rồi tính sau. Nhưng bây giờ tuyệt đối không được để cô ấy biết chuyện cô ấy lại bị người bạn thân tín nhiệm nhất bán đứng."
Mạc Thành Phi cau mày: "Tôi biết rồi, vậy không có chuyện gì nữa tôi đi trước đây."