Có thể nguyên nhân ở gần núi, An Noãn Noãn vốn cơ thể gần đây không được khỏe cho nên lúc này cô mặc một chiếc áo len, bên ngoài khoác áo lông vũ, hắt xì liên tiếp mấy cái. Cô hiện giờ cũng không dám mặc bộ đồ quân trang của người ta nữa. Buổi trưa cô thực ra cảm thấy mặc bộ đồ quâ trang không chừng sẽ không có người chú ý đến cô nhưng không ngờ Mạnh Dĩnh Đào chú ý tới mức xoi mói còn chưa hết, còn chạy đến ký túc xá của Cố Bắc Thần nói những lời kỳ lạ như vậy, rốt cuộc là muốn như thế nào đây?
Cảnh vệ vừa nhìn thấy vợ của quân trưởng chật vật như vậy liền vội vàng đưa hộp cơm cho An Noãn Noãn cười nói: "Chị dâu, đây là Cố soái chúng tôi bảo đưa qua cho cô, cô nghỉ ngơi đi, có chuyện gì ấn nút gọi nội bộ là được rồi. Chúng tôi ở các phòng gác cổng bên ngoài xung quanh đây, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng đợi lệnh."
An Noãn Noãn cầm lấy hộp cơm: "Cảm ơn anh nhé, quân trưởng của các anh rất bận sao?"
Cảnh vệ cười lộ răng trắng vò đầu: "Đúng vậy, quân trưởng của chúng tôi ngoài thời gian ăn cơm, ngủ thì đều rất bận rộn quân vụ. Hì hì!"
An Noãn Noãn nhíu mày, bận như vậy sao?
Cô nhìn cảnh vệ nhỏ: "Vậy thì quân trưởng một năm bốn mùa đều bận như vậy sao? Chưa từng nấu cơm ở đây?"
Cảnh vệ trả lời rất nghiêm túc: "Cũng không phải vậy, thỉnh thoảng cũng sẽ nghỉ ngơi, gần đây có tình hình đặc biệt vì thế càng bận hơn."
An Noãn Noãn sau khi cảm ơn cảnh vệ, mở hộp cơm ra, bên trong có một món rau, một món mặn, một phần canh đều được làm rất cẩn thẩn. Sau khi một mình đơn giản ăn xong cơm, thực sự cảm thấy buồn chán lại tiếp tục ngồi như thế, con ngươi của cô đã bị tuyết trắng mềm mại làm cho chói mắt sắp rơi ra đến nơi rồi.
Huống hồ bây giờ đã tối rồi, cũng không nhìn thấy cảnh vật gì nữa!
Để không cho bản thân mình cứ ngồi tự hành hạ mình như thế nữa, An Noãn Noãn liền thu dọn phòng cho Cố Bắc Thần, trên dưới ba tầng như thế nào cũng sẽ đủ khiến cho bản thân ngủ thiếp đi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1982-tu-hanh-ha-minh.html.]
Cô từ tầng một bắt đầu lau sàn nhà, bàn, cái gì cũng lau một lượt, lau đến tầng ba, điện thoại di động để ở trên người nhưng không có một thông báo nào cả!
Cảm giác giống như mình bị thế giới bỏ rơi vậy?
Thực ra phòng của Cố Bắc Thần hoàn toàn không bẩn, cảnh vệ hôm nào cũng quét dọn không có bụi để lau cho nên dọn vệ sinh cuối cùng vẫn sắp lau xong rồi, tiếng kèn lệnh vang lên rất nhiều lần, cô cũng không hiểu báo cái gì, ngược lại cô vẫn không thấy điện thoại và bóng dáng của Cố Bắc Thần.
Quét dọn vệ sinh không phải là trọng điểm, cô chỉ muốn g.i.ế.c thời gian, không muốn để đầu óc mình đấu tranh hành hạ tâm tư của mình.
Thực ra, An Noãn Noãn muốn thông qua việc dọn dẹp để di chuyển tầm mắt, đầu óc sẽ không cần phải suy nghĩ, nhưng cơ thể thực sự bị cô hành hạ thê thảm, cả người ra mồ hôi, mệt đến nói cũng phải thở mạnh ra, còn không ngừng thở dốc ho khan.
Để mình không bị ốm mà gây rắc rối cho Cố Bắc Thần, An Noãn Noãn sau khi uống một cốc nước nóng liền đi tắm nước nóng, mặc áo trong bộ đội của Cố Bắc Thần làm áo ngủ, chui vào trong chăn lần này chắc có thể ngủ được.
Đợi đến khi cô tỉnh lại đã là rạng sáng hai, ba giờ rồi, cô mơ màng trở mình, tay kéo đến một chỗ nào đó hình như rất đau đớn, trong mơ hồ nhìn thấy một bóng người, ở trước mặt cô mơ hồ xuất hiện: "Ba, mẹ..... mẹ chồng, thật khó chịu... nước, nước, nước ấm..." Cô thầm thì l.i.ế.m môi một cái!
Mê Truyện Dịch
Cổ họng của Cố Bắc Thần chuyển động mấy lần nhưng anh vẫn giữ nguyên một tư thế, ấn vào cổ tay có kim tiêm của cô, nhìn mặt cô vàng như nghệ, môi không còn chút hồng hào nào, mặt mày hơi cau lại, nhỏ giọng nói: "Noãn Noãn? Còn khó chịu không?"
An Noãn Noãn tiếp tục l.i.ế.m môi, miệng còn đang nói thì thầm cái gì, Cố Bắc Thần bưng cốc nước lên, nếm thử độ ấm của nước, nhỏ giọng nói: "Noãn Noãn, uống nước đi!"