Mạnh Dĩnh Đào dường như không ngờ tới An Noãn Noãn sẽ bình tĩnh nói ra mấy lời như thế, sau khi sửng sốt mấy giây liền khinh bỉ nhìn cô: "Không biết trời cao đất rộng."
Mạnh Dĩnh Đào vừa dứt lời, đi đến gần An Noãn Noãn, dường như ở bên tai của cô nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một: "Cũng không ngẫm lại xem thân phận của bản thân, sẽ mang đến bao nhiêu vận hạn cho Cố Bắc Thần, còn không biết xấu hổ nói anh ấy vui vẻ? Thực đúng là một người con gái tâm cơ khó lường, Cố Bắc Thần sớm muộn sẽ bị cô hủy hoại."
Dứt lời, cô ta quay người, tiếng giày lộc cộc rời khỏi sân, mãi cho đến khi tiếng giày đi ngày càng xa, An Noãn Noãn lông mi mới run rẩy, ngẩng đầu nhìn ra ngoài, bên ngoài là một khung cảnh trắng xóa.
An Noãn Noãn đi thẳng lên tầng 3, cũng không biết nên làm cái gì, trong đầu vốn đã đủ hỗn loạn rồi, bây giờ lại quanh quẩn những câu nói của Mạnh Dĩnh Đào, càng thêm rối loạn.
Nằm ở trên gường lăn lộn mãi cũng không ngủ được, mở điện thoại di động ra lại không biết gọi cho ai.
Chỉ có mấy người quen biết như vậy nhưng xem đi xem lại cũng không có ai quen biết Sở Hoàn và Sở Kiều Kiều, Văn Tinh Tinh. Không biết chừng mọi người cũng đang bận!
Vậy thì, Thang Mễ thì sao?
Đúng, Thang Mễ chắc ít nhiều có chút xã giao với Sở Kiều Kiều, bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy cô ấy chắc cũng biết rõ! Dù sao Đường Thần bây giờ cũng bị dính vào. Bất kể như thế nào thì cô ấy và Đường Thần vẫn là quan hệ chồng chưa cưới và vợ chưa cưới, cô ấy sẽ biết cái gì đó!
Mê Truyện Dịch
Bây giờ trên núi tuyết lớn như vậy, Hải Thành thì sao? Dự báo thời tiết nói là còn có mưa nhỏ và tuyết.
An Noãn Noãn cắn răng gọi điện cho Thang Mễ, gọi mãi cho đến khi ở trạng thái tắt máy, cô mới nhớ lại hình như rất lâu hai người chưa liên lạc với nhau rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1981-tu-hanh-ha-minh.html.]
Đêm ba mươi cô có gửi tin nhắn chúc mừng cho cô ấy, nhưng vẫn không nhận được hồi âm của Thang Mễ, rạng sáng ngày hôm sau nhà họ Sở liền có chuyện, cho đến hiện tại đúng là rất lâu không liên lạc với Thang Mễ rồi.
Thế nhưng trước mắt, ngoài Thang Mễ ra, cô ấy cũng không biết nên tìm ai để dò hỏi tình hình ở Hải Thành, dò hỏi tình hình của nhà họ Sở.
Bỗng nhiên muốn gọi điện thoại cho ông nội, nhưng lại phát hiện không có số điện thoại của ông, ngay cả số điện thoại của Trương Diệm cũng không có.
An Noãn Noãn mím môi thật chặt, cuối cùng vẫn là gửi tin nhắn cho Thang Mễ, chỉ nói có chuyện cần tìm cô ấy, mau chóng trả lời tin nhắn, nhưng tin nhắn sau khi gửi đi lại cũng như đá chìm xuống biển lớn vậy.
Cô vẫn cứ ngơ ngẩn ngồi ở trên giường, nhìn ra những bông tuyết nhẹ đang rơi ngoài cửa sổ dần phủ lên mọi cảnh vật và kiến trúc ở trong tầm mắt, nhưng từ đầu đến cuối cũng không có một cuộc điện thoại nào gọi đến, ngay đến cả một tin nhắn cũng không có.
Trận tuyết lớn này rơi mấy tiếng liền, sau đó từ từ nổi lên những hạt tuyết nhỏ.
Rõ ràng cảnh bên ngoài cửa sổ rất đẹp nhưng cô lúc này đâu có tâm trạng ngắm cảnh tuyết chứ, cô ôm hai tay thật chặt trước n.g.ự.c mình, mắt lặng im nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đầu óc dường như ở trạng thái trống rỗng.
Mãi cho đến khi tiếng kèn lệnh vang lên báo hiệu giờ ăn tối đã đến, nhưng Cố Bắc Thần vẫn chưa trở về, cũng không gọi điện thoại cho cô.
Rất nhanh tiếng điện thoại ở đầu giường vang lên, An Noãn Noãn căng thẳng cầm điện thoại lên, đó là cuộc gọi của cảnh vệ bên ngoài cửa nói là đưa cơm cho chị dâu.
An Noãn Noãn mơ hồ xuống dưới tầng, một cảnh vệ binh đang cầm theo một hộp cơm đứng ở cửa.