Mãi cho đến khi hoa tuyết rơi ngày càng to, An Noãn Noãn lúc này mới bước lên bậc thang, đưa tay ra mở cửa, phía sau cửa lớn là giọng nói của một cảnh vệ binh: "Chào quân trưởng."
Cô bỗng dưng quay đầu lại nhìn, Cố Bắc Thần về rồi?
Nhưng một giây sau, An Noãn Noãn sừng sờ, người tiến vào không phải là Cố Bắc Thần mà là Mạnh Dĩnh Đào.
Trong lòng của An Noãn Noãn vẫn là "Phù phù" chìm xuống dưới, dáng vẻ hung dữ của cô ta đến là tiết tấu muốn liều mạng với cô sao?
Cô bây giờ thân thể nhỏ bé không thể chịu nổi sự giày vò của người phụ nữ này!
An Noãn Noãn cứ như vậy mà đứng ở trên bậc thang, nhìn người phụ nữ từng bước đi lại gần đến phía cô, ấn mạnh lòng bàn tay của mình cô mới lấy lại được lý trí, cô mới là vợ của Cố Bắc Thần~.
Bất kể nói thế nào, cô một người vợ quân nhân bình thường đến thăm người thân nói cho cùng đều được!
Người phụ nữ này có giỏi giang thế nào thì cô ta cũng chỉ là đồng nghiệp của Cố Bắc Thần, là chiến hữu, chỉ có thế mà thôi, cô ta dựa vào cái gì mà dùng ánh mắt và khí thế như thế để khiêu khích cô.
Mãi cho đến khi Mạnh Dĩnh Đào đi đến dưới bậc thang, An Noãn Noãn mới cười nhìn về phía cô ta, khẽ gật đầu: "Xin chào! Cô tìm Bắc Thần sao? Anh ấy đi họp rồi."
Mạnh Dĩnh Đào nghe thấy cô gọi thẳng tên của Cố Bắc Thần, ánh mắt ghét bỏ nhìn cô: "Tôi tìm cô, có thể vào nhà nói chuyện được không?"
"Đương nhiên là được." An Noãn Noãn đẩy cửa ra, nghiêng người để cho Mạnh Dĩnh Đào đi vào phòng sau đó mình mới đi vào.
"Ngồi đi! Cô Mạnh uống gì không?" An Noãn Noãn chỉ vào ghế sô pha, chào hỏi với Mạnh Dĩnh Đào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1972-su-khieu-khich-cua-manh-dinh-dao.html.]
Mạnh Dĩnh Đào khinh thường nhíu mày: "Cô cũng không cần chào hỏi tôi, tôi quen thuộc nơi này hơn cô." Dứt lời, cô ấy nhìn phòng bố trí đơn giản nhất: "Từng bức thư họa ở đây đều là tôi chọn."
An Noãn Noãn hơi mím môi, đối diện với ánh mắt khiêu khích của Mạnh Dĩnh Đào: "Vậy sao? Vậy, cô đến để nói với tôi điều này sao?"
Mạnh Dĩnh Đào nhíu mày, khoanh hai tay lại, đi qua đi lại: "Tôi nghĩ, cô biết tôi là ai, cũng biết quan hệ của chúng tôi, tôi chỉ muốn nói với cô, Cố Bắc Thần tại sao kết hôn với cô, tôi nghĩ cô nhất định là biết nguyên nhân."
An Noãn Noãn nãy giờ vẫn không nói gì, cứ nhìn cô ta như vậy, nhìn từ khoảng cách gần, Mạnh Dĩnh Đào cũng xinh đẹp không hề đơn giản như vậy, người phụ nữ này nếu ở thời cổ đại chắc chắn là mỹ nhân cổ đại, vẻ đẹp kết hợp giữa nhẹ nhàng và ngang bướng, từ trong xương mà toát ra.
Sự tự tin của cô ta không có lời nào tả được, nhìn thấy cô kiêu ngạo nhưng không có cách nào khiến người ta chán ghét.
An Noãn Noãn không nói gì, vẫn cứ như vậy mà nhìn cô ta, người phụ nữ này rốt cuộc là muốn nói gì đây?
Mê Truyện Dịch
Thấy An Noãn Noãn không nói, Mạnh Dĩnh Đào lông mày nhếch lên: "Cô vẫn cho rằng anh ấy là vì báo đáp ơn cứu mạng của cô mới kết hôn với cô đúng không?"
Thấy An Noãn Noãn cứ nhìn chằm chằm vào mình, không nói chuyện, Mạnh Dĩnh Đào nói tiếp: "Vậy thì cô hoàn toàn sai rồi, Cố Bắc Thần sẽ không hồ đồ như vậy. Mà là anh ấy lúc đó bị người nhà ép kết hôn, ước định của chúng tôi đã đến mà tôi đang ở nước ngoài thực hiện một nhiệm vụ bí mật không có cách nào kết hôn cùng với anh ấy, vì thế anh ấy liền sai lầm mới đi kết hôn với cô. Chỉ đơn giản như vậy, nếu như cô muốn hiểu là vì báo đáp ơn cứu mạng vậy thì anh ấy cũng đã cứu mạng cô, còn cứu rất nhiều lần nữa cho nên hai người hòa nhau."
An Noãn Noãn nhíu mày, nhìn sự tự tin cả Mạnh Dĩnh Đào, mặt nói toạc ra: "Cô nói xong chưa?"
Mạnh Dĩnh Đào nhìn cô một cái: "Cô lẽ nào không cảm thấy Cố Bắc Thần ở bên cô rất đau khổ, rất dày vò? Rất xủi xẻo sao?"
An Noãn Noãn hơi nhếch môi lên, lắc đầu: "Không cảm thấy, ngược lại tôi cảm thấy anh ấy ở cùng tôi rất vui vẻ!"