An Noãn Noãn dù sao lần đầu tiên đến nơi nghiêm túc như thế này lại bị Mạnh Dĩnh Đào đột nhiên làm cho lúng túng như vậy thực sự cảm thấy rất khó xử, liền nói với Vương Tranh: "Thực sự không cần phiền như vậy đâu, tôi có thể về một mình được."
Vương Tranh nhìn Cố Bắc Thần sau đó nhìn An Noãn Noãn, cho cô một ánh mắt: "Chị dâu, vẫn là tôi đích thân đưa cô về thì mới được, đi thôi! Đây là lần đầu tiên cô đến đây, nhìn thấy đơn giản nhưng cô tự mình đi chưa chắc có thể tìm được đường quay về ký túc của Cố soái."
An Noãn Noãn chỉ đành nói: "Vậy được rồi! Lại làm phiền các anh rồi."
An Noãn Noãn đi theo Vương Tranh đi về hướng ký túc xá của Cố Bắc Thần, hai người thân nhau rồi đúng là nói chuyện cũng thoải mái hơn, An Noãn Noãn nhỏ giọng hỏi Vương Tranh một câu: "Bọn họ không sao chứ?"
Mê Truyện Dịch
Đối với thân phận của An Noãn Noãn, trong đám người của Cố Bắc Thần, Vương Tranh là người biết nhiều nhất, mấy sĩ quan có năng lực và trợ thủ đắc lực của anh không chắc biết nhiều như vậy, thậm chí có người không biết cái gì.
Cho nên, Vương Tranh đương nhiên biết cô hỏi bọn họ là chỉ ai, liền khẽ gật đầu: "Ừm, đã về nội thành rồi, hiện giờ bọn họ hoàn toàn do địa phương và cảnh sát xử lý, không liên quan gì đến bộ đội chúng tôi, chúng tôi làm bộ đội đặc công chỉ là ở những thời khắc quan trọng giúp đỡ địa phương chấp hành."
Vương Tranh hiện giờ coi như là người thân thiết với An Noãn Noãn, từ lúc nào bắt đầu, cô đã coi anh ta là người thân thiết nhất của Cố Bắc Thần rồi. Hơn nữa anh ta với bất kỳ chuyện gì của cô chỉ cần là Cố Bắc Thần sắp xếp, anh ta làm đều tỉ mỉ chu đáo.
Vì thế, mấy câu nói, anh ta nói rất rõ ràng, An Noãn Noãn gật đầu: "Thực sự rất cảm ơn anh, tôi ngoài nói cảm ơn ra cũng không biết nên nói gì nữa." Cô cảm thấy bản thân mình hiện giờ ngoài nói cảm ơn ra thì những thứ khác cố gắng nói ít nhất mới là tốt dù sao nói nhiều rất dễ lỡ lời.
Vương Tranh đưa An Noãn Noãn đến cửa ký túc, dặn dò mấy cảnh vệ ở cửa vài câu sau đó rời khỏi sân của Cố Bắc Thần.
An Noãn Noãn cả đoạn đường hồn vía trên mây như đang "thưởng thức" cảnh vật ở trong sân đi dạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1971-su-khieu-khich-cua-manh-dinh-dao.html.]
Gặp mặt bà ngoại lần cuối cùng, một chữ cũng không để lại cho cô mà đi, còn mẹ mang theo quá nhiều tiếc nuối và không cam lòng rời đi, lúc đó cô mới mười tuổi. Bây giờ nhà họ Sở trong một đêm mà sụp xuống, bố uống thuốc tự sát nhưng cô lại trốn ở đây không thể tiễn ông đoạn đường cuối cùng.
Sở Kiều Kiều thì sao?
Nếu như tất cả đều là thật, cô ta nghĩ như thế nào?
Cô ta sẽ đi cùng với ông nội tóc hoa râm đi tiễn cha không?
Vừa nãy biểu hiện của Mạnh Dĩnh Đào có phải ý là cô đến đơn vị sẽ gây thêm phiền phức cho Cố Bắc Thần? Dù sao cô không hiểu quy củ của bộ đội, nhưng ngoại trừ bộ quần áo trên người này ra cô cũng không làm cái gì! Cô ta phản ứng mạnh như thế là sao?
Nhưng vừa nãy từ biểu hiện của Cố Bắc Thần thấy anh cũng rất tức giận, lẽ nào cô lại gây rắc rối gì lớn cho anh sao?
An Noãn Noãn chưa bao giờ cảm thấy giống như dạo gần đây, bây giờ lại bất lực, vô dụng quá.
Cô cũng chưa từng mờ mịt không biết phải làm sao như hiện tại, xưa nay cũng chưa từng cảm nhận cảm giác chân tay của mình bị trói buộc, chỉ sợ một động tác của mình sẽ chôn vùi tất cả của anh.
Cô chỉ ngây ngô đứng ở trong sân ký túc của Cố Bắc Thần, mắt nhìn chằm chằm vào những cây hoa đã ngả vàng kia, cảm giác thời tiết lại có chút thay đổi, gió bắc thổi vù vù qua, không khí ở đây rất tốt, gió bắc thổi đến không có một cảm giác bụi đất mù mịt gì. Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, bầu trời ép xuống rất thấp, đã có những bông hoa tuyết nhỏ lác đác bay lượn.