Ngay sau đó, Cẩm Phong cũng ngồi vào, liền nghe thấy một giọng nam trầm thấp: "Phía sau có nước và khăn mặt, áo khoác quân đội..."
Giọng nam cất lên, xe đã được nổ máy, lao vun vút trên con đường núi quanh co.
Sở Kiều Kiều mạnh mẽ kéo áo khoác trên đầu cô ra: "Cố Bắc Thần, là anh sao?"
Cố Bắc Thần bình tĩnh giữ tay lái và nói: "Là tôi." Sau khi hai từ này rơi xuống, anh tiếp tục nói: "Hai người tự mình xử lý, chúng ta phải tăng tốc thoát ra ngoài, phía sau đã muốn phát hỏa rồi."
Cẩm Phong đưa khăn cho Sở Kiều Kiều, nhưng cô giống như ngây ngốc nhìn người đang lái xe trước mặt mình một cách bất động, cô xấu hổ thảm hại đến mức như không cảm nhận được điều gì, chỉ nhìn tấm lưng của người nào đó, người bên cạnh vì cứu cô mà không màng sống chết, cô từ đầu đến cuối đều không nhìn đến sao!
Cẩm Phong lấy khăn lau ra tuỳ ý lau đầu tóc và mặt cho mình, liền nghe thấy Cố Bắc Thần hỏi: "Có bị thương không?"
Cẩm Phong khẽ nhíu mày: "Ừm, có bị thương, có điều tối quá nên không rõ bị thương ở đâu, vì vậy, vẫn là dùng địa bản của Cố Soái một chút rồi.”
Cố Bắc Thần vẫn luôn lái xe không thả lỏng, sau khi "Ừ" một tiếng, mới nói: "Đội ngũ y tế ở căn cứ tôi đã nói qua rồi, sau khi hai người xử lý vết thương xong, người của Chúc Liệt có lẽ sẽ đến, các người cùng nhau rời đi."
Mê Truyện Dịch
Không biết là do cuộc đối thoại giữa Cố Bắc Thần và Cẩm Phong, hay là do cơ thể Sở Kiều Kiều không thể nhịn được nữa, nói ngắn gọn là vào lúc này, cô ta đột nhiên nghiêng đầu ngã nhào.
Cố Bắc Thần nhìn qua gương chiếu hậu: "Cô ta không sao chứ!"
Cẩm Phong vươn tay thăm dò mũi của Sở Kiều Kiều: "Không sao, có lẽ là bị doạ sợ hãi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1942-chong-nhu-the-nao-de-trung-phat-em.html.]
Trong tòa nhà căn hộ của Cố Bắc Thần, An Noãn Noãn đang dựa người vào cửa sổ ngủ thì cảm thấy cơ thể mình bị nhấc bổng lên, sau khi giật mình thốt lên "Ah ...", liền nghe thấy giọng nói trầm và hơi tức giận của Cố Bắc Thần: "Noãn Noãn, là anh!"
Sau đó là mùi gỗ đàn hương thân thuộc và đặc biệt trên cơ thể người đàn ông, An Noãn Noãn lúc này mới mở mắt ra, hai người ở rất gần, gần đến nỗi có thể nhìn thấy phiên bản thu nhỏ của chính mình trong con ngươi của đối phương.
An Noãn Noãn cảm thấy gần đây thần kinh của mình nhất định là quá căng thẳng mà tinh thần xuất hiện vấn đề, thậm chí ngay cả khi lúc này nhìn khuôn mặt kia của Cố Bắc Thần cũng không cách nào bình tĩnh lại được, ngược lại càng thêm căng thẳng.
Nhìn thấy cô như vậy, Cố Bắc Thần cố ý cong lên khóe môi, hơi cau mày, giọng nói bộc lộ sự mê hoặc tột độ trong đêm tối.
"Ngốc rồi à? Hay là thấy chồng em nên quá kinh ngạc vui mừng? Hả?"
Cố Bắc Thần nói xong, giơ tay nhẹ vỗ vào mặt An Noãn Noãn vẫn còn đang kinh ngạc: "Làm sao lại phản ứng như này?"
“Sở Kiều Kiều đâu?” An Noãn Noãn nhìn vào mắt Cố Bắc Thần hỏi.
Cố Bắc Thần khẽ nhíu mày: "Trong phòng y tế, bọn họ đều bị thương, xử lí đơn giản sẽ rời khỏi đây."
An Noãn Noãn lúc này mới âm thầm thở ra, uốn cong khóe miệng, đặt lên má Cố Bắc Thần một nụ hôn: "Cảm ơn tình yêu!"
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, vẻ mặt của Cố Bắc Thần trầm xuống, hơn nữa đặc biệt tức giận, doạ An Noãn Noãn sợ tới mức nhíu đôi lông mày thanh tú, yếu ớt nói: "Làm sao vậy?"
Cố Bắc Thần vỗ “bép” vào m.ô.n.g cô, mặt có vạch đen khiển trách: "Sàn nhà lạnh và cứng như vậy, em vậy mà lại ngồi dưới đất ngủ, nói, chồng em nên làm thế nào để trừng phạt em không nghe lời đây, hả?"