"Tâm trạng không tốt và trầm cảm lâu ngày sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống vợ chồng nên anh đưa phu nhân ra ngoài đi dạo. Gần đây, anh không thể thoát ra ngoài. Không xin nghỉ phép được dài ngày để đưa em đi nghỉ dưỡng được." Cố Bắc Thần nói trong khi đôi mắt đang quan sát tình hình giao thông, gióng như tụa hồ không có một chút giả dối.
An Noãn Noãn hoàn toàn tin tưởng: "Còn xa không?"
Cố Bắc Thần cong khóe miệng: "Cũng sắp rồi, 20 phút nữa sẽ tới."
Cố Bắc Thần nói xong liền đưa áo khoác cho An Noãn Noãn: "Ngủ một lúc đi, sắp đến đoạn đường núi. Khi nào tới nơi, anh sẽ đánh thức em!"
An Noãn Noãn đành phải lấy áo khoác anh đắp lên người, nhưng nhìn cảnh vật xa xăm ngoài cửa sổ, cô làm sao có thể ngủ được. Anh có thực sự đưa cô đi xem phong cảnh không? Ngày mai Sở Hoàn sẽ được chôn cất, lẽ nào anhkhông biết sao?
Đột nhiên, An Noãn Noãn nhìn nghiêng về phía Cố Bắc Thần: "Tối nay chúng ta trở về không?"
Cố Bắc Thần khóe môi hơi mím thành một đường thẳng, thật lâu mới nói: "Trước tiên, anh sẽ dẫn em đi gặp một người. Sau đó, xem tình hình cụ thể như thế nào đã."
Hiện tại cô không có quyền phát ngôn, nếu nói sai một câu, thì sẽ là mười phần sai vì vậy cô gật đầu: "Được rồi!"
An Noãn Noãn khoác áo khoác lên người, cổ áo gần đến cằm cô, mùi thơm nhàn nhạt độc quyền thuộc về anh bay vào chóp mũi khiến cô cảm thấy đặc biệt yên tâm, hình như ảm đạm của mấy ngày nay đều biến mất. Sau đó, đột nhiên có một cảm giác buồn ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1892-khong-co-em-anh-song-con-co-y-nghia-gi.html.]
Nhưng đúng lúc này, Cố Bắc Thần đột nhiên vươn tay, dùng mu bàn tay chạm vào má cô, trầm giọng nói: "Ngoan nào, tang lễ vào ngày mai nhất định sẽ đưa em đến đúng giờ."
An Noãn Noãn giật giật lông mi vài cái, cũng không có mở mắt ra mà âm thầm nuốt nước miếng, anh thật sự biết rõ suy nghĩ của cô, nhưng hiện tại, anh càng đối xử tốt với cô, cô lại càng sợ!
Rốt cuộc cô sợ cái gì, hiện tại cũng không nói rõ ra được, nhưng cô càng ngày càng sợ anh đối với cô quá tốt, nhưng trên thực tế, anh đã đối với cô quá tốt rồi!
Đột nhiên, An Noãn Noãn mở mắt ra, nhìn qua Cố Bắc Thần, lúc này anh đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng, chiếc áo có cổ chữ V màu xám khói, quần màu cà phê sẫm và chiếc áo khoác cũng màu cà phê phủ trên người cô. Khi anh cởi bỏ bộ quân phục, anh vẫn như ánh sáng rực rỡ.
Mê Truyện Dịch
"Em đang nhìn gì vậy? Lẽ nào nhìn thấy chồng em liền không mệt nhọc sao? Nhắm mắt lại và ngủ đi." Cố Bắc Thần nói với giọng ra lệnh.
An Noãn Noãn mím miệng thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, thật ra cô rất muốn nói với anh, “Cố Bắc Thần, từ nay về sau, anh đừng lo cho em nữa?” Nhưng, chính cô cũng luyến tiếc chuyện anh dịu dàng quan tâm và che chở cho cô.
Tình hình nhà họ Sở bây giờ như thế, cô không thể không quan tâm! Tại sao Sở Hoàn lại tự sát? Cô không biết chuyện của mẹ cô cùng với ông ta và nhà họ Sở, rất nhiều chuyện rối rắm, lộn xộn, cô cũng rất rối bời.
Đột nhiên nghĩ tới sau khi cô và lão gia tử nhà họ Sở gặp nhau xong, cô đã đề cập đến việc không cho Cố Bắc Thần nhúng tay vào chuyện của cô và nhà họ Sở, cô đã uyển chuyển nhắc đến chuyện đó, không để anh quan tâm đến tâm trạng của cô. Nhưng lúc đó, Cố Bắc Thần nghe xong đã rất tức giận, sau khi tức giận anh nói: "An Noãn Noãn, cho dù có xảy ra chuyện gì, dù cho anh và em gặp phải những khó khăn gì, cũng không được phép nói những lời như vậy. Làm thế nào mà anh có thể không quan tâm đến em được, mạng của anh cũng chính là mạng của em, mạng của em không còn nữa, em nghĩ Cố Bắc Thần sống còn ý nghĩa gì không?"
Lúc đó, đôi mắt của cô mờ mịt một mảng lớn, nhưng lúc này, cô nghĩ lại chuyện đó, chóp mũi liền chua xót không chịu được, từ từ nhắm mắt lại lo lắng nước mắt rơi, nên cô đành phải mở mắt ra để nhìn phong cảnh bên ngoài, nhưng phát hiện hai tròng mắt của cô không dám động đậy, một tầng mờ mịt trong mắt che hết tầm mắt của cô, cổ họng hoảng hốt tắc nghẽn.