Ông cụ nói một câu như vậy rồi đứng dậy: “Tôi phải đi rồi.”
An Noãn Noãn vội vàng kéo ông: “Ông nội, ông đi đâu vậy? Ông có tính toán gì, ông nói cho cháu biết!”
Mê Truyện Dịch
Ông cụ giơ tay lên, xoa đầu An Noãn Noãn: “Tốt, cháu vẫn ngoãn ngoãn như hồi bé, không thay đổi là tốt rồi, đứa trẻ của Sở gia chúng ta rất tốt!” Dứt lời, ông liền buông An Noãn Noãn ra: “Cháu không cần phải nhúng tay vào chuyện này, cũng không cần liên lụy đến Bắc Thần, các cháu sông tốt, ông nội liền yên tâm!”
An Noãn Noãn thấy Trương Diễm đón ông cụ rời đi, cô đuổi theo: “Chú Trương, đã tìm được Kiều Kiều chưa?”
Trương Diễm quay đầu lại rồi lễ phép nói: “Đại tiểu thư, vẫn chưa tìm được nhị tiểu thư!”
Ông cụ đưa lưng về An Noãn Noãn nói: “Cháu không cần phải xen vào, ông sẽ đi tìm.”
Mấy ngày tiếp theo, Văn Tinh Tinh trở về Hải Thành, mở cửa hai cửa hàng buôn bán như thường, mấy ngày qua Noãn Noãn căn bản ăn không ngon ngủ không yên.
Gần đây, khắp các phố lớn ngõ nhỏ, các phương tiện truyền thông, báo chí bàn tán câu chuyện chấn động của Sở gia trong đêm đó, tình trạng thảm thương của Sở Hoàn lúc sắp chết, cô không dám nhắm mắt nghĩ lại.
Đồn cảnh sát và bộ phận liên quan điều tra kỹ Vương Tiến Tài và La Tây, một người Sở gia cũng không thoát khỏi liên quan.
Điều tra Vương Tiến Tài phải bắt đầu từ thôn Du Bắc, lí do Đỗ Hâm chết, còn có chuyện Đỗ Dương chuyển đến và được Cố gia nhận nuôi, sự việc càng ngày càng nghiêm trọng, một ngày có biết bao nhiêu phiên bản phát triển.
Cố Bắc Thần lại không thể không quan tâm việc trong quân đội mà ngày ngày trở về với cô, hiện tại thân thể cô không thể chạy loạn khắp nơi, cô lại càng không thể trở về nhà cũ, cô cảm giác mình bây giờ như đứa con gái đầy tội lỗi, cô ngoại trừ bôi nhọ cho Cố gia thì còn có thể làm gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1882-co-bac-than-bao-ve.html.]
Mãi cho đến một tuần sau, sức nóng của chyện này không còn cao như vậy nữa, bỗng nhiên nó đã xuống trang đầu của hotsearch.
Lúc này An Noãn Noãn mới nghe Khương Vân Phong nói, trước khi tất cả mọi chuyện bùng nổi Cố Bắc Thần đã đưa Cố An Dương ra nước ngoài, nên không có người biết thân thận đứa nhỏ có quan hệ với Sở gia, cho dù bị La Tây vu khống, nhưng không có chứng cứ rõ ràng, hiện tại cũng không có ai để ý đến vấn đề mấy đứa trẻ của Sở gia.
An Noãn Noãn hiểu ý nghĩa những lời nói của Khương Vân Phong, một lần nữa Cố Bắc Thần vượt qua giới hạn vì cô.
“Vậy, anh ấy không có sao chứ?” An Noãn Noãn dè dặt hỏi Khương Vân Phong.
Khương Vân Phong hiếm khi có tâm trạng tốt, hù dọa cô vài cái rồi nghiêm túc nói: “Chuyện lớn thì không có, chuyện nhỏ thì thế nào, khó mà nói.”
Anh ta thấy An Noãn Noãn bị dọa sợ, Tiểu Vương trừng mắt nhìn Khương Vân Phong, nói với An Noãn Noãn: “Anh ấy không có sao, chị dâu chị đừng nghe anh Khương nói vớ vẩn, lúc đầu anh ấy tính đưa đứa bé An Dương kia ra nước ngoài, thế nhưng anh ấy thấy nó không thích ứng được, cho nên mới nuôi nó ở nhà mấy tháng, chị yên tâm, bên kia có anh Thiết bọn họ chăm sóc, với lại bên đó có nhiều trẻ con, chơi tốt hơn so với ở bên này.”
An Noãn Noãn gật đầu: “Mặc kệ hai người các người an ủi tôi hay là thật sự tốt như vậy, nói chung, đứa nhỏ này ở Hải Thành không an toàn, đối với anh ấy mà nói cũng là một chuyện vướng tay chân, dù sao thôn Du Bắc kia cũng rất rắc rối, lại là nơi hỗn loạn, đưa đứa nhỏ đi cũng tốt.”
An Noãn Noãn hỏi Tiểu Vương và Khương Vân Phong: “Anh Khương, tôi muốn làm phiền hai người một chuyện, không cần nói cho anh ấy biết được không?”
Hai người kia nhìn nhau một chút, Khương Vân Phong nói: “Cô nói đi, tôi phải nghe chuyện gì mới có thể trả lời cô.”
An Noãn Noãn nói: “Giúp tôi thăm dò người đại diện của Sở kiều Kiều, số điện thoại của Cẩm Phong. Tôi muốn hỏi anh ta rốt cuộc có tìm được Sở kiều Kiều hay không.”