Hình dáng ông cụ Sở gia ở trong trí nhớ của An Noãn Noãn vẫn luôn dừng lại ở năm tám tuổi, xa cách nhiều năm, ông lão trong video ở bệnh viện đã không còn như xưa, mà hiện tại mặt đối mặt nói chuyện, trong lòng An Noãn Noãn ngũ vị tạp trần, dù sao bên trong xen lẫn quá nhiều chuyện và hiểu lầm, hơn nữa cô còn mất trí nhớ bảy năm, đây là một thiếu sót vô cùng lớn, không có cách nào bù đắp thiếu sót đó.
Sau khi Cố Bắc Thần và An Noãn Noãn đi vào, Trương Diệm vội vàng tiếp đón, giới thiệu cho ông cụ: “Ông chủ, đây là cháu rể của ngài, người của Cố gia.”
Mê Truyện Dịch
An Noãn Noãn đứng ở cửa ngẩn người nhìn ông lão tóc hoa râm, mà Cố Bắc Thần đã kéo cổ tay của cô đi về phía ông cụ, anh lễ phép đưa tay về phía ông: “Chào ông, cháu là Cố Bắc Thần!”
Trong một đêm ông cụ đã mất con trai, nhà không có để trở về, người ông run rẩy còn chống đỡ cứng rắn bắt tay với Cố Bắc Thần.
Thời gian có hạn, ông cũng không có uống trà, nhìn An Noãn Noãn đang ngẩn người, ông vẫy tay với cô: “Thần Thần, lại đây ông hỏi cháu mấy câu.”
An Noãn Noãn cứ như bị ma quỷ ám đi về phía ông cụ, ngồi xuống bên cạnh ông, một tiếng “Ông nội” vừa ra khỏi miệng, cô đã khóc đầy nước mắt.
Cũng may từ trước đến nay An Noãn Noãn chỉ khóc theo kiểu rơi nước mắt mà không lên tiếng, cho nên cô rất nhanh có thể kiểm soát tâm trạng.
Ông cụ vẫn luôn xoa tóc của cô, có lẽ ông đã biết một ít chuyện, bàn tay to kia trực tiếp xoa sau đầu của cô, xoa vết sẹo sau đầu, sau một tiếng thở dài, trong con mắt già nua kia gần như có thể phun ra ánh lửa, nhưng cũng chỉ như vậy trong nháy mắt liền biến mất, âm thanh vẫn dịu dàng như cũ, ánh mắt ấm áp nhìn An Noãn Noãn: “Trước khi c.h.ế.t ba cháu nói gì với cháu và Kiều Kiều?”
Trương Diệm thấy đến đây thì lui ra ngoài, Cố Bắc Thần nhìn về phía An Noãn Noãn: “Cần anh tránh đi không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1881-co-bac-than-bao-ve.html.]
An Noãn Noãn bĩu môi trừng anh: “Anh đáng ghét ~” An Noãn Noãn buột miệng nói ra một câu, lỗ tai Cố Bắc Thần và ông cụ nghe được chính là đang làm nũng.
Cố Bắc Thần cong môi cười, cúi người pha trà cho ông cụ và An Noãn Noãn.
Lông mày của ông cụ cũng có chút ý cười, nhìn về phía An Noãn Noãn: “Cháu vẫn giống như hồi bé vậy!”
An Noãn Noãn lấy ra một sợi dây chuyền đưa cho ông cụ: “Ông ấy cho con một cái, cũng cho Sở Kiều Kiều một cái, phía trước có chữ “Dương”, ông ấy nói Kiều Kiều không phải La Tây sinh, là một em gái sinh đôi với cháu đã chết, Sở Mộng Dương, Sở Kiều Kiều năm đó bị La Tây trộm đi từ trong bệnh viện bị bà ta đổi thành một đứa trẻ đã c.h.ế.t đó.
Một câu nói bằng phẳng của An Noãn Noãn rơi xuống như vậy, ông cụ Sở gia cũng không có hoảng sợ bằng Cố Bắc Thần, lời này làm cho Thái tử gia hiểu biết sâu rộng của Cố gia cũng kinh ngạc, Cố Bắc Thần thật sự hoảng sợ cầm ấm trà nóng hổi nhìn An Noãn Noãn nửa ngày cũng không có lấy lại tinh thần.
Mãi đến khi tay cảm thấy nóng, Cố Bắc Thần mới thu lại ánh mắt hoảng sợ tiếp tục pha trà.
Không phải là Cố Soái không biết những chuyện như thế này, mà Cố gia bọn họ là nhà quyền quý, căn bản không có những thứ tiểu tam kia, tranh giành địa vị, cướp gia sản, anh em bất hòa, kịch bản cẩu huyết người tình bức chính cung thoái vị!
Những đứa trẻ trong Cố gia bọn họ đều là hạt giống tốt và tài giỏi!
Ông cụ không có phản ứng lớn giống như Cố Bắc Thần, nhưng ông cũng trầm mặc khoảng mấy phút, sau đó mới gật đầu một cái, cầm dây chuyền bỏ vào trong lòng bàn tay của An Noãn Noãn: “Cháu cầm đi, dây chuyền và mặt dây chuyền là của bà cháu, dù sao cũng phải trả lại cho chị em các cháu.” Dứt lời, ông nhìn về phía Cố Bắc Thần: “Cậu Cố, đứa cháu gái này tôi hoàn toàn gửi gắm cho cậu.”