Sở Kiều Kiều đứng canh trước cửa phòng cấp cứu của Sở Hoàn, còn có Cẩm Phong sau khi biết được tin tức thì cũng mau chóng chạy tới.
Bây giờ cả phủ đệ nhà họ Sở và trang trại rượu “Thiên chi kiều tử” của Sở Kiều Kiều đều bị bộ phận liên quan điều tra và niêm phong.
Đây là ngày đầu tiên trong năm mới của năm nào đó tháng nào đó, chuyện lớn đầu tiên xảy ra ở Hải Thành. Phu nhân Thị trưởng Sở bởi vì mấy hạng mục kinh tế và liên quan đến tính mạng con người mà bị bắt đi. Mà Sở Hoàn trong phòng đọc sách của mình tự sát không thành.
Lúc này, ngoài trời đổ một trận tuyết lớn. Cả thành phố đều chìm đắm trong niềm vui tuyết rơi như được mùa. Mà chỉ có duy nhất một góc nào đó ở bệnh viện hàng đầu của Hải Thành lại diễn một màn nỗi đau lớn nhất đời người.
Mê Truyện Dịch
Hai ông bà nhà họ Sở vào mấy năm trước đó đã đi ra nước ngoài. Họ chưa từng quay về cũng chưa từng liên lạc với mẹ con La Tây. Cho nên trước mắt nhà họ Sở rơi vào trong tình cảnh không ổn định và hỗn loạn.
Lúc An Noãn Noãn và Cố Bắc Thần tới được cửa phòng cấp cứu, Sở Kiều Kiều chặn hai người họ lại, không cho An Noãn Noãn gặp Sở Hoàn.
Trương Diệm luôn đi theo Sở Hoàn trong mấy năm nay sốt ruột vô cùng. Ông ta ý vị thâm trường nhìn Cố Bắc Thần rồi lại nói với Sở Kiều Kiều đang trợn tròn mắt tức giận mắng mỏ: “Nhị tiểu thư, để đại tiểu thư vào trong gặp mặt ông chủ trước. Nếu không thì không kịp rồi. Ông chủ ông ấy, ông ấy sắp không xong rồi...”
Sở Kiều Kiều tức giận trợn mắt: “Vừa nãy không phải nói là có thể cứu được sao? Sao lại không được rồi?”
Trương Diệm cũng sốt ruột xoay vòng vòng: “Ông ấy kiên quyết nói muốn gặp đại tiểu thư.”
“Đại tiểu thư?” Sở Kiều Kiều trừng mắt nhìn An Noãn Noãn, chỉ ước có thể g.i.ế.c c.h.ế.t cô. Cô ta nói từng câu từng chữ: “Chị ta sao có thể xem như là đại tiểu thư nhà họ Sở chứ? Nhà họ Sở ngày hôm nay thành ra như vậy đều là do chị ta ban tặng. Đây không phải vừa hay là kết cục chị muốn thấy sao? Chị không chờ nổi phải chạy tới đây để cười tôi đúng không?”
Lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra, có người vội vàng đi tìm Chúc Liệt và Trương Diệm: “Cảnh sát Chúc, thư ký Trương, Thị trưởng Sở sắp không xong rồi. Ông ấy vẫn luôn gọi hai người Kiều Kiều và Thần Thần, họ đã tới chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1861-chi-em-song-sinh.html.]
Trương Diệm đẩy cửa vào trong trước rồi quỳ bên giường bệnh Sở Hoàn: “Ngài kiên trì thêm một lát. Tôi để đại tiểu thư đi vào đây...”
Sở Hoàn khoát tay: “Cho, hai đứa cùng vào...”
Sau khi Trương Diệm chạy ra ngoài trực tiếp nhìn về phía Cố Bắc Thần: “Cố Soái, Thị trưởng Sở muốn đại tiểu thư và nhị tiểu thư cùng nhau đi vào trong.”
Cố Bắc Thần nhìn về phía An Noãn Noãn, dùng ánh mắt hỏi ý kiến của cô. An Noãn Noãn gật đầu: “Không sao. Em vào.”
Dù sao thì cô đối với Sở Hoàn từ lâu đã không còn chút tình cảm cha con nào nữa rồi. Nhưng cô muốn hỏi rõ một vài chuyện. Sở Hoàn rốt cuộc có biết được mẹ cô đã c.h.ế.t như thế nào không? Còn có cái c.h.ế.t của bà ngoại nữa. Những cái khác cô đã không còn hứng thú nữa rồi.
Trương Diệm sốt ruột đưa tay ra nắm lấy cánh tay của Sở Kiều Kiều: “Nhị tiểu thư, không kịp nữa rồi. Cô không đi vào thì tôi chỉ có thể kéo cô vào trong thôi.”
An Noãn Noãn đã tự đi cùng y tá vào trong phòng cấp cứu rồi. Đằng sau, Sở Kiều Kiều vẫn còn đang lôi lôi kéo kéo với Trương Diệm giận dữ hét: “Tôi mới không muốn vào cùng với chị ta...”
Sở Hoàn là uống thuốc tự sát. Có vẻ như trong lòng ông ta có gì không cam lòng, có chuyện vẫn chưa dặn dò xong. Uống nhiều thuốc nhất thời sẽ không chết. Những vài tiếng sau thì số thuốc đó vẫn sẽ lấy đi mạng sống của ông ta.
Sở Hoàn đang cắm ống thở oxi, truyền dịch. Mũi và miệng vẫn còn vết máu, môi trắng như một tờ giấy, sắc mặt tái nhợt giống như bị trúng độc vậy, vô cùng đáng sợ.
An Noãn Noãn thật sự đã bị doạ sợ rồi. Cô trừng mắt ngạc nhiên, khoé môi mấp máy mấy từ, nhìn vào ánh mắt hỗn độn của Sở Hoàn: “Vì sao?”
Sở Hoàn ra hiệu cho cô lại gần nhưng cô không dám. Người đàn ông đang nằm trên giường bệnh đó có chỗ nào từng có khí thế của người đứng đầu chứ. Mới chỉ có mấy tiếng thôi mà ông ta đã trở nên không thể nhận ra rồi.