An Noãn Noãn tùy tiện lau miệng. Cô lo Cố Bắc Thần sau khi nhìn thấy bức tranh đó sẽ nghĩ cái gì đó nên vội vàng giải thích: “Vừa rồi em buồn chán, tùy tiện vẽ chơi thôi.” Thật ra cô cũng chỉ là vẽ lung tung thôi. Nhưng cô bất tri bất giác lại vẽ ra dáng vẻ từng có ở nhà họ Sở.
Cố Bắc Thần gập gọn máy tính của cô, vứt nó trên ghế sô pha Locker. Sau khi anh nhanh chóng tắm rửa thì trực tiếp vén chăn nằm vào, kéo cô vào trong lòng: “Trời sắp sáng rồi. Nhắm mắt đi ngủ. Anh không lên tầng thì em định dựa như vậy suốt cả đêm sao?”
An Noãn Noãn giả vờ ngoan ngoãn nói: “Em nói cái này với anh.”
“Ngày mai rồi nói.” Cố Bắc Thần tức giận nhéo vài cái lên eo cô. Bàn tay to bám vào chỗ vết thương của cô: “Đau không?”
“Ai da, không đau. Từ lâu đã hết đau rồi. Em nói xong với anh rồi ngủ.”
Mê Truyện Dịch
Cố Bắc Thần không có cách nào với cô chỉ đành gật đầu: “Ừ. Nói đi phu nhân.”
An Noãn Noãn nói với Cố Bắc Thần Sở Hoàn gọi điện thoại mời hai người họ buổi trưa ngày mai cùng nhau ăn trưa.
Cố Bắc Thần nghe xong liền nói: “Được. Buổi trưa ngày mai chúng ta có thể đến đúng giờ. Bây giờ đi ngủ. Nếu không buổi sáng lại có cả đống việc.”
An Noãn Noãn ngổn ngang: “Vì sao chúng ta phải đi chứ?”
“Vì sao không đi?” Sau khi Cố Bắc Thần hỏi lại một câu thì hôn lên trán cô một cái: “Ăn không phải trả tiền mà.”
An Noãn Noãn nhíu mày, lầm bầm: “Làm như thái tử gia nhà họ Cố chưa từng ăn tiệc lớn bao giờ vậy.”
Cố Bắc Thần cười: “Em cho rằng anh chưa từng ăn là được rồi.”
Buổi trưa hôm sau, An Noãn Noãn và Cố Bắc Thần cuối cùng chưa kịp được Sở Hoàn “bao ăn” một bữa tiệc lớn thì đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Sáng sớm chưa đến 6 giờ thì tiếng chuông điện thoại của Cố Bắc Thần và An Noãn Noãn đồng thời vang to lên. An Noãn Noãn ngủ vẫn còn hơi mơ màng. Mà Cố Bắc Thần nhẹ nhàng xoay người liền lấy điện thoại qua. Là điện thoại của Chúc Liệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1852-tu-sat.html.]
Sau khi nghe điện thoại của Chúc Liệt xong, Cố Bắc Thần từ từ nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Tôi biết rồi. Nửa tiếng sau tôi tới.”
An Noãn Noãn đột nhiên mở mắt ra: “Xảy ra chuyện gì vậy?” Cả một đêm qua cô đều nằm mơ thấy ác mộng. Không phải là tuyết rơi thì là m.á.u tươi chảy thẳng. Bây giờ đầu óc cô vẫn còn đang choáng váng.
Cố Bắc Thần nhìn cô khoảng 5 phút. An Noãn Noãn biết đã xảy ra chuyện rồi. Cô chầm chậm quay người, ôm chăn, nhìn Cố Bắc Thần: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh nói đi. Không có gì là em không chịu nổi cả.”
“Thị trưởng Sở tự sát rồi.” Cố Bắc Thần nhìn vào mắt của An Noãn Noãn nói ra từng câu từng chữ.
Đây rõ ràng là sét đánh ngang trời, bùng nổ khiến An Noãn Noãn ngây người rất lâu mới rơi nước mắt: “Vì, vì sao?”
Lúc Cố Bắc Thần và An Noãn Noãn tới bệnh viện hàng đầu của Hải Thành thì hiện trường đã bị phong toả rồi.
Cố Bắc Thần nói ra thân phận mới được cảnh sát cho qua. Lúc anh và An Noãn Noãn chui vào bên trong, Chúc Liệt đi ra khỏi đám người ra hiệu cho hai người họ: “Đổi chỗ khác rồi nói chuyện.”
An Noãn Noãn sốt ruột nói: “Cảnh sát Chúc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Ông ấy rốt cuộc...”
Chúc Liệt ra dấu “xụyt” một tiếng.
Chúc Liệt nói Vương Tiến Tài hôm qua đã nói hết những chuyện ông ta biết cho anh ta rồi. La Tây đêm qua bị mang đi. Sở Hoàn và cả nhà họ Sở đều bị liên lụy là chuyện chắc chắn.
Nhưng không biết lúc La Tây rời khỏi nhà họ Sở, bà ta đột nhiên nhắc đến muốn nói chuyện riêng với Sở Hoàn trong 5 phút.
Cho nên, 5 phút sau, La Tây bị đưa đi. Vào lúc 5 giờ sáng phát hiện Sở Hoàn tự sát.
Mặt mũi An Noãn Noãn trắng bệch ra: “Bây giờ ông ấy ra sao rồi? Tôi có thể gặp mặt ông ấy một lần không?”
Chúc Liệt nói: “Phỏng chừng có thể cứu sống được. Nhưng chuyện này một khi lộ ra ngoài, ông ất khó tránh khỏi tai vạ.”