Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/yXmolnt9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
An Noãn Noãn cười lạnh: “Ông có chuyện cầu xin nhà họ Cố?”
Giọng nói của Sở Hoàn có vài phần nghiêm khắc: “Lúc này ba cũng cầu xin rất nhiều người rồi. Nhưng ép ba tới bước đường cầu xin người khác ngoài con ra thì còn ai nữa? Nếu ba biết một khi con tỉnh táo lại, hồi phục lại ký ức sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy thì ba thà rằng con cả đời này không quen ba, không nhớ tới nhà họ Sở. Không quen biết tất cả mọi người ngược lại là chuyện tốt.”
An Noãn Noãn cắn môi dưới tiếp tục cười lạnh: “Vậy sao? Vậy thì xin hỏi là ai ép tôi không có người thân, không có nhà để về? Là tự tôi sao?”
Đầu dây bên kia không lên tiếng. Đột nhiên, có người gọi Thị trưởng Sở, An Noãn Noãn mới nghe Sở Hoàn nói: “Ở trên xe chờ tôi. Tôi lập tức xuống đây.”
An Noãn Noãn nắm tay lại: “Tôi cúp máy đây.”
“Đợi đã.” Sau khi Sở Hoàn sốt ruột nói ra hai chữ như vậy thì liền hỏi: “Hôm qua Kiều Kiều qua đó không làm chuyện gì quá đáng chứ?”
Thì ra Sở Hoàn đã biết chuyện Sở Kiều Kiều tới viện điều dưỡng rồi. An Noãn Noãn cười lạnh nói: “Không. Thiên kim thị trưởng từng nhận được sự giáo dục cao cấp. Sao lại làm ra chuyện gì quá đáng chứ? Làm ra chuyện quá đáng thế nào cũng là tôi một con bé lỗ mãng không cha không mẹ dưới quê mới đúng.”
Mê Truyện Dịch
Sở Hoàn đã hoàn toàn bị An Noãn Noãn chọc giận rồi. Ông ta hừ lạnh: “Thần Thần, ba biết mấy năm nay ba có lỗi với con và mẹ con. Nhưng có một vài chuyện lúc đó con còn là đứa trẻ. Con không hiểu. Bây giờ, ba cũng không muốn lại nói với con là ba muốn bù đắp. Ba biết con không muốn những cái này nhưng ba muốn nói với con là cho dù nhà họ Sở xảy ra chuyện gì thì ba cũng không muốn con và Kiều Kiều hai chị em con có đấu tranh nội bộ. Mọi chuyện của La Tây đều không liên quan đến Kiều Kiều.”
An Noãn Noãn từ từ nhắm mắt lại: “Tôi cúp đây.”
“Ngày mai 12 giờ trưa, ba ở “Vương Phủ” đường phía tây Li Sơn chờ con và Bắc Thần.” Sở Hoàn nói xong rồi lại nói thêm: “Chú ý sức khoẻ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1851-tu-sat.html.]
Sự náo nhiệt khác thường ở tầng một, đêm giao thừa của nhà họ Cố đều là người tới người đi. Mà cô, đứa con dâu trong truyền thuyết lại chỉ có thể làm ổ trong phòng ngủ của mình. Một là cơ thể cô không thể đi qua đi lại được. Hai là cô không thể giả vờ để ứng phó người khác được.
Trước 12 giờ, Cố An Dương đi lên tầng mấy lần muốn chơi cùng An Noãn Noãn nhưng cô không có tâm trạng. Cô chơi với con một lát rồi lại kêu cậu bé xuống tầng xem tivi nhận lì xì.
Mãi đến khi tiếng chuông vang lên, nhà họ Cố mới b.ắ.n pháo. Khách khứa qua chúc tết ông bà nội trong đêm và mấy dòng bên trực hệ của nhà họ Cố đều lần lượt ra về. Nhà họ Cố cuối cùng cũng rơi vào im lặng. Cố Bắc Thần lên tầng thì phát hiện An Noãn Noãn vậy mà lại dựa vào thành giường ngủ. Phía trước cô còn đặt một cái máy tính.
Cố Bắc Thần lại gần thì mới phát hiện ra cô đang dùng máy tính để vẽ tranh. Đó là một bức vẽ truyện tranh rất lớn
Trong phòng khách rộng lớn có ông, bà, có một người đàn ông, một người phụ nữ và một bé gái. Còn có một cô gái khác đầu đội vương miện, chân đi giày da, để người phụ nữ và cô bé đó quỳ xuống dưới chân cô ấy.
An Noãn Noãn viết trên đỉnh đầu của cô gái đội vương miện: “Ta là nữ vương điện hạ An Noãn Noãn.”
Cô viết trên đỉnh đầu của mẹ con người kia: “La Tây, Sở Kiều Kiều, hai con tiện nhân các người quỳ ngay ngắn cho nữ vương.”
Cố Bắc Thần nhíu mày, rút máy tính ra. An Noãn Noãn đột nhiên mở mắt. Lúc này cô mới kinh ngạc: “Ấy, như thế nào lại ngủ rồi? Đưa máy tính cho em. Không được xem. Em tùy tiện vẽ linh tinh thôi.”
Cố Bắc Thần trừng mắt nhìn cô: “Còn nữ vương điện hạ. Xem cái mặt chảy đầy nước miếng của em đi kìa “ Nói rồi anh gập máy lại. Đầu óc của con bé này cả ngày đều suy nghĩ cái gì thế.