Cố Bắc Thần biết An Noãn Noãn hôm nay vận động hơi nhiều rồi liền nói với mọi người: “Noãn Noãn hôm nay đi bộ hơi nhiều. Trước tiên để cô ấy lên tầng nghỉ ngơi, không cùng mọi người xem tivi được rồi.” Anh thế này rõ ràng là tỏ thái độ thông báo chuyện này chứ không phải trưng cầu ý kiến của ai đó.
Trong lòng An Noãn Noãn cảm ơn Cố Bắc Thần một vạn lần. Nhưng cô vẫn cong miệng cố ý xin lỗi nói với Cố Bắc Thần: “Thế này không hay đâu!” Thật ra, cô làm gì có tâm trạng xem tivi chứ.
Từ Phượng Chi liếc qua xem sắc mặt của lão gia tử, còn lão thái thái thì không để ý ông nội, xoa xoa đầu của An Noãn Noãn nói: “Đi đi. Lên tầng nghỉ ngơi cho khoẻ.”
An Noãn Noãn liền bày ra khuôn mặt hớn hở rồi nói với tất cả mọi người trong nhà họ Cố: “Vậy con không cùng mọi người xem chương trình chào xuân được. Năm mới vui vẻ!”
Cố Bắc Thần trực tiếp khom lưng xuống bế cô lên. Trong chốc lát An Noãn Noãn bất lực, thấp giọng nói: “A, anh...”
Cố Bối Bối bĩu môi, ỉu xìu nói: “Anh, em muốn tuyệt giao với anh 10 phút. Cố An Dương, qua đây ăn đồ ăn vặt với cô. Xem ba con mặt dày mày dạn kìa lại khoe ân ái rồi. Buồn nôn c.h.ế.t đi được. Hừ!”
Bị Cố Bối Bối nói như vậy, bầu không khí này liền sôi nổi hơn rất nhiều.
Mê Truyện Dịch
Phòng ngủ, An Noãn Noãn bị Cố Bắc Thần nhét vào trong chăn. Đằng sau cô, anh còn nhét thêm một cái gối đầu: “Nằm được rồi.”
An Noãn Noãn ngây ra nhìn Cố Bắc Thần mấy phút: “Cảm ơn Cố Soái! Anh mau chóng xuống tầng cùng với ông và mọi người đi.”
Cố Bắc Thần nhìn mặt cô ước chừng mấy phút, đưa tay ra nhéo mặt của cô: “Không sao chứ?”
An Noãn Noãn chớp mắt: “Sao anh lại hi vọng em có chuyện như vậy? Không lẽ anh thích bị em ngày ngày gây thêm phiền phức sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1841-cuoc-dien-thoai-lien-tiep.html.]
Cố Bắc Thần trừng mắt với cô một cái: “Con bé xấu xa, em rõ ràng biết ý anh hỏi em không phải như vậy.”
An Noãn Noãn xua tay: “Ây, anh thật phiền phức. Mau xuống dưới đi. Em nghỉ ngơi một lát. Anh đừng ở đây nhìn em nói chuyện nữa.” Nói xong, cô liền nhắm mắt lại: “Thật là buồn ngủ quá.”
Mãi đến khi tiếng chân của Cố Bắc Thần hoàn toàn biến mất, lông mi An Noãn Noãn mới rung động. Cô từ từ mở mắt ra rồi móc điện thoại gọi cho chị Quyên.
Lúc này đã là hơn 7 rưỡi tối rồi.
Hai người ân cần hỏi thăm nhau mấy câu, chúc mừng năm mới. An Noãn Noãn vội vàng hỏi: “Chị Quyên, cái đó, đồ của bà ngoại và mẹ em đã chuẩn bị xong chưa?”
Chị Quyên nói dựa theo những gì bà ngoại thích lúc còn sống đã dâng hương cho họ rồi, còn cúng mấy món ăn và loại hoa quả họ thích nữa để An Noãn Noãn không phải nhớ mấy thứ này. Nhưng mà cuối cùng chị Quyên nhắc nhở An Noãn Noãn một câu: “Noãn Noãn, bọn chị tới thị trấn phỏng chừng là lúc bọn trẻ đi học rồi. Cho nên em nhất định phải dành thời gian quay về phần mộ của bà đốt mấy tờ vàng mã. Đây là phong tục của địa phương, nhớ đó.”
An Noãn Noãn cảm ơn chị Quyên xong thì cúp điện thoại. Lúc này cô mới cùng Văn Tinh Tinh nói mấy chuyện trong tiệm.
Ý của Văn Tinh Tinh định mùng năm tháng giêng mở cửa. Nhưng cô ấy nghe nói nhà họ Cố mùng năm có hoạt động cho nên dời sang mùng sáu. Cô ấy hỏi An Noãn Noãn có ý kiến gì không.
An Noãn Noãn trực tiếp nói: “Ý kiến của mình là rất muốn biến thành một con chim nhỏ, âm thầm bay ra khỏi nhà họ Cố rồi bay về trấn Cẩm Tú, nằm trong vòng tay của bà ngoại, ngủ một giấc thật thoải mái.”
Văn Tinh Tinh khinh thường. Rất lâu sau cô ấy mới cười nhạo nói: “Noãn Noãn, có phải người nhà họ bắt nạt cậu rồi không?”
An Noãn Noãn nhất thời cảm thấy lời nói của mình lại khiến cho Văn Tinh Tinh hiểu lầm rồi, lo lắng liền cười nói: “Sao có thể chứ? Mình có Cố Bắc Thần chống lưng. Ai dám bắt nạt mình chứ! Mình chỉ thấy nhớ bà ngoại thôi.”