Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong lòng Cố Bắc Thần đã có tính toán. Bây giờ dù có thế nào cũng chỉ có thể tới đây thôi. Cô quả thực rất suy yếu. Lồng n.g.ự.c hai người đều phập phồng không ổn định. Cố Bắc Thần hung hăng cắn lên vành tai của cô: “Tóm lại, dù có xảy ra chuyện gì, em phải nhớ rõ hậu thuẫn của em chính là Cố Bắc Thần. Em có anh. Hai người chúng ta phải đồng lòng. Thế là đủ rồi. Đã nhớ rõ chưa?”
An Noãn Noãn dùng sức gật đầu: “Ừm. Nhớ rõ rồi.”
Hai người ra khỏi bồn tắm, thu xếp xuống dưới nhà đúng giờ. An Noãn Noãn xoay váy cho Cố Bắc Thần xem: “Mặc cái này đẹp không? Có thể ăn cơm với người lớn chưa? Có thể so với người yêu quý đó trong lòng anh chưa?”
Cố Bắc Thần suýt chút nữa thì phát bực. Anh hung hăng trừng mắt với An Noãn Noãn: “An Noãn Noãn, em nhớ rõ cho anh. Ngày hôm nay em đã phạm lỗi mấy lần rồi. Bắt đầu từ giây phút này, bổn soái ghi nợ em. Đến lúc đó rồi tính một thể.” Anh chỉ ước có thể bóp c.h.ế.t cô.
An Noãn Noãn bây giờ mới cảm thấy bản thân lại nói sai rồi. Cô che mặt né đi ma trảo của người nào đó. Đột nhiên cô thay đổi thành vẻ mặt đoan trang: “A, sao em không nhìn thấy Bối Bối đâu?”
Mê Truyện Dịch
Cố Bắc Thần cũng phối hợp với cô chuyển chủ đề: “Không biết. Vẫn chưa kịp hỏi. Dạo gần đây con bé rất nóng nảy, đụng một cái là bốc hoả rồi.”
Trời ơi. Trong cái nhà này sao đột nhiên xảy ra nhiều chuyện như vậy? An Noãn Noãn khinh thường, dè dặt hỏi: “Bối Bối, em ấy sao rồi?”
Cố Bắc Thần tức giận mặc quân trang, soi gương: “Tô Hướng Đông đi chiến trường bên Ấn Độ rồi. Chắc là vì chuyện này rồi.”
An Noãn Noãn cắn môi dưới, ngoan ngoãn đi qua cài cúc áo cho anh. Vì biết phần bụng của cô bị thương, không thể vươn mình qua lại quá mạnh nên Cố Bắc Thần cúi người xuống một chút cho cô cài cúc áo.
Sau khi chỉnh trang quân phục của anh bằng phẳng, An Noãn Noãn mới nói: “Người ta đã thành ra như vậy rồi. Mọi người còn muốn sắp xếp cho em ấy đi xem mắt sao?”
Cố Bắc Thần xoa đầu cô: “Chuyện này em đừng nhắc đến. Cứ xem như em không biết gì hết. Đây là sắp xếp của chủ tịch Cố và vợ ông ấy. Chúng ta không thể phản đối. Trong lòng Cố Bối Bối có tính toán cả rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1831-cuoc-song-hao-mon-tham-sau-nhu-bien.html.]
An Noãn Noãn gật đầu: “Được. Em biết rồi.”
Dưới tầng, An Noãn Noãn nói chuyện với bà nội và Từ Phượng Chi. Cố An Dương xem phim hoạt hình một mình. Cố Bắc Thần bị ông nội mời vào phòng họp. Đó là chuyện nhất định rồi.
Mãi đến lúc trước khi ăn cơm mấy phút, Cố Bối Bối mới nhắm chuẩn thời gian lái xe về nhà.
Bầu không khí của bữa cơm đoàn viên trong hơn một tiếng đồng hồ ngược lại rất tốt. Mặc dù đều là mấy món ăn thường ngày xen lẫn với sơn hào hải vị nhưng ăn cái gì cũng ngon.
May mà trong bữa ăn, Mạnh Dĩnh Đào vẫn luôn khiêm tốn. Điều này làm An Noãn Noãn hơi buông bỏ cảnh giác xuống. Nhưng dù có thế nào cô cũng có thể nhìn ra được mối quan hệ giữa Mạnh Dĩnh Đào và mỗi người trong nhà họ Cố đều rất tốt. Kiểu tốt đẹp đó, nói sao nhỉ? Là kiểu tốt đẹp không giống như kiểu mà họ đối với cô.
Cô cũng nhìn ra quan hệ của cô ta và Cố Bối Bối cực kỳ tốt.
Mặc dù mỗi người đều quyền cao chức trọng nhưng họ nói chuyện lại rất hoà hợp. Điều này cũng khiến An Noãn Noãn thả lỏng. Sau bữa cơm, cô và Cố Bắc Thần kính rượu người lớn. Bản thân cô không uống một ngụm. Tuy rằng trên miệng mọi người không nhắc đến việc cô bị thương, nhưng trong lòng cô tự hiểu rõ, ánh sáng loé qua trong con mắt chim ưng của ông nội và ba chồng, khiến trong lòng cô vẫn căng thẳng.
Cháu dâu nhà họ Cố này vẫn thật là không phải cứ muốn tùy hứng thế nào là tùy hứng được nha.
Dù sao là bữa cơm đoàn viên. Những người khác ra về sau bữa cơm từ lâu đã được cảnh vệ đưa đón. Mạnh Dĩnh Đào cũng nhắc đến việc ra về.
Nhìn việc nhà họ Cố trên dưới dặn dò cảnh vệ, tài xế hộ tống cô ta thì cô biết được bối cảnh gia thế của người phụ nữ này chắc chắn không thấp hơn nhà họ Cố. Dựa vào cuộc nói chuyện trong thời gian dùng cơm để phán đoán thì cô ta không phải là người ở Hải Thành mà là người ở thủ đô. Vậy thì cô ta chắc chắn là đại tiểu thư của một nhà quyền quý nào đó.