An Noãn Noãn khóe miệng cong lên nhìn về phía người nào đó, cười càng thêm đậm: "Cám ơn!"
Cố Bắc Thần cố ý ghen tị: "Cảm ơn anh làm gì, rõ ràng là bà nội và mẹ thiên vị người vợ như em, lễ chào đón long trọng như thế, anh cũng có chút thụ sủng nhược kinh*” Vừa nói xong, anh cố ý nhìn An Noãn Noãn: "Anh ghen tị."
Mê Truyện Dịch
*Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ
Từ Phượng Chi trừng mắt nhìn con trai, trách móc nói: "Lại không đứng đắn rồi. Con nhanh chóng đưa Noãn Noãn lên lầu rửa mặt, nghỉ ngơi một lát, mẹ sẽ nhờ người đưa lên hai bát canh. Lát nữa đến giờ ăn cơm thì xuống. Mấy hôm nay, chúng ta cũng chưa sang được bên đó, chắc chắn là ăn uống không tốt."
An Noãn Noãn xoa cằm: "Không có đâu ạ, đồ ăn khá ngon, mẹ, mẹ xem con có hai cằm rồi này!"
Lão phu nhân cũng đi từ hướng phòng bếp ra chào đón, từ xa đã cười nói: "Noãn Noãn đã trở lại rồi đấy à? Mau tới đây để bà xem nào! Ai ~ ya ~ sao lại gầy như vậy!" Nói xong liền đánh cho cháu trai một cái: "Đều là do cháu, không biết chăm sóc cho vợ."
Cố Bắc Thần tuy rất vô tội nhưng lại đặc biệt vui vẻ, đồng thời cũng cảm thấy bầu không khí hôm nay đặc biệt kỳ quái, lão phu nhân cùng mẫu thân đại nhân hình như có chút nhiệt tình quá?
An Noãn Noãn cũng nghĩ hôm nay lão phu nhân và mẹ chồng thật kỳ lạ, nhưng không nghĩ ra được là kì lạ ở đâu? Rốt cuộc cô thật sự không hiểu ba loại gia đình thuộc giới quân nhân, chính trị và kinh doanh này, cho nên chỉ có thể ít nói lại, vào lúc này cô đang gánh rất nhiều vấn đề. Cô vẫn chưa nhìn thấy lão gia tử và bố chồng, nên cô thực sự cảm thấy lo sợ.
Lão Phu Nhân và Từ Phượng Chi nóng lòng bảo Cố Bắc Thần đưa An Noãn Noãn lên lầu nghỉ ngơi một lát, sau đó sai người đưa một ít canh lên, Cố Bắc Thần cảm thấy có vấn đề, nhưng An Noãn Noãn không nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ nghĩ đơn giản là bọn họ chỉ lo lắng cho sức khỏe của cô.
Nhưng một giây tiếp theo, cửa phòng họp tầng một đột nhiên mở ra, mấy người bước ra khiến ai cũng phải nhìn sang.
Cố Bắc Thần khẽ cau mày: "Sao cô lại ở đây?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1802-danh-gia-nguoi-yeu-cu.html.]
Mạnh Dĩnh Đào cười trang nghiêm: "Sao vậy, Tết Nguyên Đán em không có ngày nghỉ để về nhà sao. Ông nội và chú mời em qua đây ăn bữa cơm đoàn viên, không được sao?"
Mạnh Dĩnh Đào hôm nay mặc một bộ quân phục, trên người có đeo những chiếc huy chương nhỏ. Mặc dù An Noãn Noãn không biết nhiều về điều đó, nhưng cô có thể thấy rằng người phụ nữ trước mặt mình cấp bậc không cao bằng Cố Bắc Thần, nhưng cũng không phải là một nữ quân nhân bình thường, khí chất và hình tượng của cô ấy gần như không cần nói, cũng có thể biết cô không sánh được với cô ta, bất kể nhìn thế nào đi nữa thì cô ta và Cố Bắc Thần quả là xứng đôi vừa lứa!
Ánh mắt của Mạnh Dĩnh Đào đã dừng ở trên người An Noãn Noãn, nhìn chằm chằm vào cô, nhìn như không có chút cảm xúc nào, nhưng trong lòng của cô ta đã sớm phiên giang đào hải - sông cuộn biển gầm(*), tại sao một người phụ nữ bình thường như vậy lại đứng ở bên cạnh Cố Bắc Thần?
(*)Phiên giang đào hải – sông cuộn biển ngầm: Ý nói là trong lòng chấn động.
Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, khi lão phu nhân và Từ Phượng Chi không biết nên giải quyết như thế nào, An Noãn Noãn lại cười nhìn Cố Bắc Thần: "Vị này chính là? Chiến hữu?"
Cố Bắc Thần gật đầu, nắm lấy tay An Noãn Noãn kéo cô lại gần mình: “Đúng vậy, Mạnh Dĩnh Đào, là huấn luyện viên của tất cả quân nhân trong liên đội của anh.” Lời vừa nói xong, anh nhìn Mạnh Dĩnh Đào: “Vợ tôi, An Noãn Noãn!"
Mạnh Dĩnh Đào giẫm lên giày cao gót đi từng bước một, bước thứ hai bước tới trước bọn họ, đưa tay ra với An Noãn Noãn: "Xin chào!"
“Xin chào, Mạnh tiểu thư.” An Noãn Noãn đưa tay ra, nhìn vào đôi mắt sắc bén của Mạnh Dĩnh Đào, không chút sợ hãi.
Hai người bắt tay tượng trưng, An Noãn Noãn rút tay về, nhìn lão phu nhân và Từ Phượng Chi: "Bà nội, mẹ, nhà có khách, vậy con và Bắc Thần lên lầu thay quần áo rồi sẽ xuống?"
"Được, được, được ..." Lão phu nhân cười nói liên tục ba tiếng được, trong lòng yên tâm, đồng thời đối với cháu dâu càng thêm hài lòng.
Ừm, rất tốt! Khí phách! Như vậy là đủ rồi.