Li Sơn, sân vườn nhà họ Cố, từ cổng đến biệt thự chính nhuộm một màu đỏ thẫm, các câu đối đỏ với hàng chữ được mạ vàng, khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, mang lại cảm giác hạnh phúc viên mãn!
Chẳng lẽ đây mới là lễ mừng năm mới trong truyền thuyết sao!
Khi còn bé, nhà họ Sở cũng được coi như một gia tộc giàu có ở Hải Thành, nhưng chưa bao giờ thấy hoành tráng như lúc này, khi đó, cô ở trung tâm trong đại viện, Sở Hoàn cũng chỉ là một trưởng ban nhỏ bé, mẹ cô lúc đó lại rất xuất sắc và nổi tiếng, ông nội và bà nội đều là người có địa vị, cho nên nhà họ Sở cũng là một trong số ít nhà được ở trong đại viện đó, một tiểu viện độc nhất vô nhị nhưng ai cũng ngưỡng mộ.
Mê Truyện Dịch
Lúc này, xe của Cố Bắc Thần đã đến cửa biệt thự của nhà họ Cố, cửa từ từ mở ra, lần đầu tiên nhìn thấy một cảnh vệ đạt tiêu chuẩn như vậy, anh đứng ở cửa biệt thự của nhà họ Cố, suy nghĩ của An Noãn Noãn lại bị kéo trở về thực tại, cô vẫn còn khá ngạc nhiên.
Vương Tranh mở cửa kính trước và sau xe xuống, những người cảnh vệ chào hỏi rất lịch sự với những người trong xe, Cố Bắc Thần và Vương Tranh cũng đáp lại rất lịch sự, chiếc xe chậm rãi đi qua, cánh cửa điện tử phía sau từ từ đóng lại.
An Noãn Noãn kinh ngạc nói: "Em nhớ trước đây, ở bên này không có cảnh vệ?"
“Ừhm, chỉ gần đây mới được sắp xếp vào.” Anh nhẹ nhàng nói.
Xe trực tiếp dừng ở cổng chính biệt thự, trên sảnh có một nhóm người đứng đó, nhưng đều là người hầu và cảnh vệ, theo sau là Từ Phượng Chi và Cố An Dương.
Tiểu Vương và một vài cảnh vệ lập tức nghênh đón, họ ngay ngắn cúi chào Cố Bắc Thần: "Chào Cố Soái, chị dâu, Vương Tranh!"
Cố Bắc Thần chỉ gật đầu với họ: "Ừ."
Một vài chàng trai trẻ và khỏe đã dọn đồ đạc dưới sự chỉ huy của Vương Tranh. Sau khi Cố Bắc Thần xuống xe và mở cửa xe cho An Noãn Noãn, Cố An Dương bẽn lẽn đi lên chào hỏi: "Ba, dì!"
An Noãn Noãn cúi đầu nhìn đứa trẻ cười: “Dương Dương, mấy ngày nay không gặp mà cao hẳn lên nha!” Vừa nói, cô vừa khom người sờ sờ đầu đứa trẻ: “Hôm nay đẹp trai quá!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1801-danh-gia-nguoi-yeu-cu.html.]
Hôm này Cố An Dương cũng được Cố gia ra sức sửa soạn một phen, quả thực đã đặt tới một trình độ đẹp trai hơn hẳn.
Sau đó, An Noãn Noãn nhìn thấy Từ Phượng Chi đang đi xuống bậc thềm, liền nhanh chóng đưa tay ra đỡ bà, nhưng trên thực tế vẫn là vợ của quản gia cùng với Từ Phượng Chi đỡ lấy cô.
“Mẹ, thím Vương!” An Noãn Noãn lập tức chào hỏi Từ Phượng Chi và vợ của ông quản gia, đoàn người liền vào nhà, mới nhận ra trong nhà cũng đã thay đổi rất nhiều.
Khắp nơi đều là sắc đỏ và hồng đan xen nhau tạo ra không khí vui mừng, hoa tươi thì được thắt bằng sợi tơ tằm màu tím, và ngay cả cầu thang của lên ba khu đều được dùng ruy băng và bó hoa tươi khác nhau trang trí một cách cẩn thận.
An Noãn Noãn đứng ở cửa ra vào, hồi lâu sau mới hoàn hồn lại.
Từ Phượng Chi và vợ của quản gia đối mặt nhìn nhau, Từ Phượng Chi cười nhìn An Noãn Noãn: "Noãn Noãn, con thích không?"
Vẻ mặt mẹ chồng cười đến mờ ám tỏ vẻ đắc chí! Bà nhìn con trai mình như thể đang chờ đợi một phần thưởng lớn nào đó.
Cố Bắc Thần cũng sững sờ vài phút sau đó ho nhẹ và nói với giọng đầy nghiêm túc: "Không tồi nha! Cố phu nhân đã vất vả rồi, cảm ơn ạ!" Anh gập người cúi chào Từ Phượng Chi một góc một trăm tám mươi độ.
An Noãn Noãn lúc này mới cười nói: "Cám ơn mẹ!"
Hóa ra là ý của mẹ chồng! Cô còn tưởng đó là ý của Cố Bắc Thần! Một chút cũng không ngạc nhiên gì cả.
Nhưng trong chốc lát, Từ Phượng Chi bình tĩnh nói: “Bắc Thần nhờ chúng ta trang trí nhà cửa để đón con trở về, nhưng những thiết kế đó của nó thực sự không cao siêu, nên mẹ liền cùng Bối Bối và bà nội, tạm thời thay đổi một chút, haha!"