An Noãn Noãn trừng mắt liếc anh một cái, ôm quần áo quay người định đi vào trong phòng, nhưng lại bị người nào đó ấn chặt cánh tay: "Thay ở chỗ này."
"Xì, không thèm ở trước mặt tên háo sắc anh mà thay đồ đâu."
"Ha ha." Người nào đó nhìn cô như con thỏ nhỏ chạy vào phòng khoá trái cửa, lúc này mới thu hồi tiếng cười, ngay cả nụ cười cũng lập tức biến mất không còn chút dấu vết, đi lên mở cửa ngoài, vẫy tay với Vương Tranh đang đứng trong sân: "Cậu đến đây."
Cố Bắc Thần lấy ra một bao thư đưa cho Vương Tranh: "Điều tra một chút, những thứ này làm sao lại đến được tay cô ấy."
Vương Tranh chỉ mới mở xem tấm đầu tiên thì hai mắt đã liền mở to, nhưng rốt cuộc cái gì cũng không nói, lại nhét ảnh vào, căng thẳng hỏi: "Sếp, tôi dám cam đoan không phải Mạnh thiếu tá làm, cô ấy không phải loại người như vậy."
Mê Truyện Dịch
"Hửm?" Cố Bắc Thần trừng mắt với Vương Tranh: "Cậu hiểu rõ cô ta cỡ nào? Điều tra."
"Vâng." Vương Tranh nhận được mệnh lệnh liền đi ra ngoài viện số tám gọi điện thoại, Cố Bắc Thần hung hăng nhét những bức ảnh kia vào trong túi quần, cuối cùng cảm thấy không ổn lại lấy ra, định đưa cho Vương Tranh bảo quản, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì bản thân "bảo quản" vẫn tốt hơn.
An Noãn Noãn vẫn rất tức giận thay bộ váy dài màu tím nhạt, bên trên có một lớp vải nhung, chỉ mặc bộ váy này ở trong nhà thôi cũng không thấy lạnh, kiểu dáng cũng như họa tiết bên trên, không cần đoán cũng biết giá tiền của nó xa xỉ cỡ nào, tay áo và cổ áo đều được phối bằng vải ren dạng lưới, thật sự rất đẹp, nhưng nó lại khiến cô nhớ đến người phụ nữ trẻ trung kia với bộ áo tắm hai mảnh màu tím, mà Cố Bắc Thần cũng mặc một chiếc quần đùi, cô rất tức giận, còn muốn cởi chiếc váy này ra xé nát.
Nhưng mà cô không thể!
Ngay sau đó An Noãn Noãn nhanh chóng thừa lúc còn một mình, liền mở chăn lên tìm bao thư chứa sấp ảnh kia, nhưng mà kì lạ, tại sao lại không thấy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1792-deu-la-hoa-do-mau-tim-gay-ra.html.]
"Cạch" một tiếng, An Noãn Noãn mở cửa ra, Cố Bắc Thần đang dùng bluetooth nghe điện thoại, bởi vì công việc của bọn họ luôn được trang bị bluetooth chuyên dụng, căn bản là không có chút âm thanh nào rò rỉ ra bên ngoài, An Noãn Noãn hoàn toàn không biết anh đang nghe chuyện cơ mật gì, chỉ là khi anh nhìn thấy cô thì liền làm cử chỉ dừng lại, cô liền ỉu xìu mà lui trở về, soạn xong đồ vật cá nhân rồi chờ đi về nhà.
Mạc Thành hôm nay bận rộn muốn chết, ở cửa phòng khám dặn dò bọn họ những thứ cần lưu ý sau khi trở về, sau đó chào tạm biệt với Cố Bắc Thần, cho nên lúc này rời khỏi viện số tám, chỉ có Giang Tiểu Nguyệt, hai người cảnh vệ và đầu bếp nhìn theo bọn họ.
An Noãn Noãn vẫn luôn bất an, muốn tìm cơ hội hỏi Giang Tiểu Nguyệt một chút xem có nhìn thấy bao thư đựng ảnh kia không, nhưng lại cảm thấy trong phòng bệnh của cô, Giang Tiểu Nguyệt chẳng qua chỉ là quét dọn bình thường, là hộ lý chăm sóc cho cô, cô gái người ta sao có thể lật mền của mình, cứ trực tiếp hỏi như vậy cũng không khỏi làm tổn thương lòng tự trọng của người ta!
Cô cứ ngốc ngốc như vậy mà bị Cố Bắc Thần kéo lên xe, vẫy vẫy sau lưng một hồi, cô cũng đã ra khỏi viện số tám, xe chạy ra đường lớn.
Cố Bắc Thần vẫn luôn quan sát nét mặt của An Noãn Noãn, cánh tay dài duỗi ra ôm cô vào trong ngực: "Nghĩ gì thế, hửm?"
"Không, không có! Chỉ là lần đầu ăn mừng năm mới ở nhà người khác cho nên rất căng thẳng!"
Cố Bắc Thần nghe được lại nhướn mày: "Nhà người khác?"
An Noãn Noãn lè lưỡi: "A, xin lỗi, em, tại em căng thẳng quá nên nói sai rồi, chỉ là em lo lắng đã gây ra phiền toái lớn như vậy, trở về rồi thì làm sao nói rõ với ông bà và ba mẹ."
Thật ra, cô cũng lo lắng nếu sấp ảnh kia bị ném đi, người khác phát hiện được thì có thể sẽ lại tạo nên một hồi sóng gió không!
Cho nên trong lòng bàn tay liền ướt đẫm mồ hồi, căng thẳng nhìn Cố Bắc Thần, ánh mắt đang nói, có phải là bị anh phát hiện rồi cầm đi không?