Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 178:1 Ngày mai em sẽ biết

Cập nhật lúc: 2025-06-30 06:42:37
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Toàn bộ đỉnh sườn núi này đều là cây tùng bách và cây trúc bao phủ, phía trên là tuyết đọng dày đặc, ánh hoàng hôn buổi chiều càng thêm nổi bật màu xanh của lá cây tùng bách và lá trúc, nhẹ nhàng giẫm chân lên, còn có một loại cảm giác xôm xốp mềm mại!

Không đợi An Noãn Noãn nói chuyện, Cố Bắc Thần đã nói: "Cây ở đây đều là do công nhân gieo trồng, cứ yên tâm bước đi, phía dưới rất sạch sẽ, không có bất kì thứ côn trùng nào!"

Mê Truyện Dịch

An Noãn Noãn dùng sức bước vài bước, vừa đi vào sâu trong rừng trúc vừa nói chuyện: "Nơi này thật sự là một chỗ tốt! Bước đi cũng thoải mái như vậy!"

Cố Bắc Thần kéo cổ tay cô, giầy quân đội giẫm lên cỏ khô, đan xen một chút tuyết mà phát ra tiếng động, truyền vào tai An Noãn Noãn thì rất khác với tiếng bước chân cô đã giẫm lên!

Cô nhìn một bên gò má của anh, bước đi của anh trầm ổn, đủ để cô có thể đủ sức chậm rãi đi theo anh.

Vượt qua khu rừng tùng bách của sườn núi, nhìn xuống dưới, chính là ánh hoàng hôn yên tĩnh chiếu rọi xuống Tứ Hợp Viện.

Những viên gạch xanh ngói xám, không có hoa văn, hành lang, băng ghế... Ngay cả cánh cửa cũng là màu xanh xám, từ vị trí hai người nhìn xuống, An Noãn Noãn cảm thấy xem thế là đủ rồi: "Hoá ra nơi này lớn đến như vậy, trách không được nhân viên y tế đến đây một lần cũng không dễ dàng gì, lúc đầu em còn nghĩ là bác sĩ ở trong thành phố chuyển đến!"

Cố Bắc Thần nói, viện số tám đều dành cho bệnh nhân vô cùng quan trọng, cho nên mới có nhân viên y tế chăm sóc đặc biệt, phòng bếp cũng được sắp xếp cho nhân viên chuyên dụng.

An Noãn Nãon tươi cười, chỉ vào chóp mũi mình: "Vậy em đây chính là hưởng thụ ân huệ của Cố soái rồi sao? Có tính là đi cửa sau không?"

Cố Bắc Thần rất không khách khí nói: "Đương nhiên là tính rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1781-ngay-mai-em-se-biet.html.]

An Noãn Noãn đảo mắt một vòng: "Vậy, có phải chuyện Cố soái bị đánh có liên quan đến chuyện này không?"

Cố Bắc Thần cảm thấy hôm nay Sở Kiều Kiều đã nói động đến chỗ nào đó khiến cho An Noãn Noãn hôm nay rất có hứng thú với chuyện anh bị đánh.

Người nào đó liếc cô, vẻ mặt dịu dàng đột nhiên thay đổi, anh kéo cô vào lòng: "Bây giờ nói rõ cho anh biết, Sở Kiều Kiều tìm em làm gì? Hả? Người phụ nữ của Cố Bắc Thần sao có thể để người khác tùy ý nhào nặn, chẳng lẽ anh chưa từng nói với em sao?"

An Noãn Noãn chớp mắt nghĩ "Mạnh, Dĩnh, Đào." Không biết cô có nên nói ra ba chữ này hay không, bởi vì cô cảm thấy Sở Kiều Kiều sẽ không nhàm chán như vậy mà hao hết tâm tư đến đây chỉ để nói cho cô biết tên của một người, chỉ vì muốn cô không thoải mái, cô ta cũng không thể nào thiện lương như vậy!

An Noãn Noãn nhíu mày, nhìn sân nhỏ hoàn chỉnh phía dưới sườn núi, lẩm bẩm nói: "Cô ta đơn giản là không muốn để em thoải mái, muốn châm ngòi ly gián tình cảm vợ chồng chúng ta mà thôi! Cái gen này chắc là do duy truyền từ mẹ cô ta mà ra!"

Nói xong, lúc này cô mới ngẩng đầu nhìn ánh mắt nghi ngờ của Cố Bắc Thần: "Anh yên tâm đi, Sở Kiều Kiều là người phụ nữ thông minh như vậy, làm sao có thể ngốc đến mức sẽ ra tay với em trong viện điều dưỡng của quân khu, chỉ là trò đùa nhỏ nhặt của phụ nữ mà thôi! Thật sự không có chuyện gì."

"Thật sao?" Cố Bắc Thần nhìn chằm chằm vào mắt cô hỏi.

An Noãn Noãn mạnh mẽ gật đầu: "Đương nhiên, không phải anh đã kiểm tra rồi sao, em cũng không có thiếu một cọng tóc nào?"

Nhưng Cố Bắc Thần làm sao có thể dễ dàng tin, hung hăng nhìn cô thật lâu: "Chỉ mong là như em đã nói, nếu không thì, chờ ngày sức khoẻ của em tốt lên rồi, xem anh làm thế nào chỉnh c.h.ế.t em. Hừ!"

Khoé miệng An Noãn Noãn nhếch lên một độ cong hoàn mỹ, ngẩng cằm lên: "Đồ lưu manh, biết rõ bản tính anh không đổi mà!

Loading...