Lúc này An Noãn Noãn mới hiểu rõ hoá ra đây là quần áo khi anh huấn luyện! Xem qua, quả nhiên cô cách thế giới của anh quá xa, cũng khó tránh cái người gì mà tên Đào đó lại từng là người trong lòng của anh, người ta vốn ở cùng một thế giới với anh mà!
An Noãn Noãn cũng không nghĩ tới, chính mình sẽ có một ngày vì một người đàn ông mà ghen, hơn nữa đây còn là cái bánh ngon khiến nhiều người phụ nữ rơi nước miếng! Chuyện này khiến cho cô càng ngày càng khó chịu!
Thấy An Noãn Noãn ngẩn người, Cố Bắc Thấn sửa sang lại quần áo một chút, kéo cổ tay của cô, thuận tay cầm lấy áo khoác mặc vào cho cô, đội nón áo lên, lúc này mới xem xét thật lâu: "Còn có khẩu trang nữa."
An Noãn Noãn chu môi: "Hôm nay bên ngoài không khí vẫn tốt, không cần phải rườm rà như vậy chứ!"
Lúc này người nào đó mới liếc mắt ra ngoài cửa sổ: "Mặt trời sắp lặn rồi, ở đây không khí rất lạnh, mang theo khẩu trang đi, lỡ như có gió lạnh thì liền đeo vào, để đỡ phải hít khí lạnh, không phải chuyện tốt lành gì."
Ánh mắt của An Noãn Noãn lập tức loé lên: "Đây là anh muốn dẫn em rời khỏi đây sao?"
Trái tim Cố Bắc Thần lập tức co thắt dữ dội cô đã ủy khuất đến thế nào chứ, muốn rời khỏi nơi này đến như vậy, nhưng mà cô làm sao lại không biết anh để cô ở đây trị liệu, tịnh dưỡng, hồi phục, anh có thể an tâm sao!
Nhưng cho dù anh có kín kẽ đến mức nào thì Sở Kiều Kiều vẫn có thể vào đây, đây chẳng phải là vì cô ta có con át chủ bài là ba mình vào những thời điểm quan trọng sao!
Bàn tay thô ráp của anh nhéo nhéo mặt cô: "Có phải em ngốc ở đây một mình rất cô đơn, buồn chán không?"
An Noãn Noãn khẽ cong môi, trong mắt lộ rõ vẻ đáng thương, nhưng lại trái lương tâm lắc đầu: "Không có đâu! Là do em không biết anh muốn đưa em đi đâu? Sắp đến thời gian ăn cơm rồi!"
Cố Bắc Thần nhìn đồng hồ, quả nhiên là sắp đến thời gian ăn cơm: "Vậy đi xuống phòng bếp ăn cơm trước, xong thì đưa em ra ngoài một chút, tới nơi này lâu rồi cũng không đưa em ra ngoài dạo, ngày mai sau khi trở về, tương lai chắc cũng không có nhiều cơ hội đến đây, trừ phi một ngày nào đó chồng em..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1772-em-thich-la-tot-roi.html.]
An Noãn Noãn đưa tay che miệng anh, trừng mắt nói: "Không được nói vớ vẩn, làm gì có người lại tự rủa chính mình nằm viện chứ, thật là!"
Phòng bếp vẫn theo thường lệ, bữa tối đêm nay cũng đều thanh đạm, bún tàu và canh cá trích, hai món, một món chay thuần túy, một món chỉ thêm có chút thịt.
An Noãn Noãn cảm thấy thanh đạm quá, nhìn về phía Cố Bắc Thần: "Anh có muốn thêm món khác không?"
Cố Bắc Thần đã bắt đầu múc canh cho cả hai người: "Buổi tối phải ăn thanh đạm một chút, không cần thêm món nào khác. Em mau ăn đi, trời tối sẽ không được thấy cảnh đẹp nữa."
Mê Truyện Dịch
Cố Bắc Thần bao bọc cho cô chỉ lộ mỗi hai con mắt, lúc này mới kéo cô đi đến sườn dốc phía sau viện số tám.
"Mệt rồi thì nói, chúng ta có thể ngồi nghỉ ngơi một lát, phía trên nhìn mặt trời lặn cũng không tệ."
Nơi này không quá dốc, đều có gạch xanh làm bậc thang, đi lên căn bản không cảm thấy mệt mỏi, chẳng qua là Cố Bắc Thần lo lắng cho miệng vết thưong của cô mà thôi, thật ra đã tịnh dưỡng lâu như vậy rồi, nhân viên y tế cũng dùng những loại thuốc tốt nhất, từ lâu An Noãn Noãn đã hồi phục rất nhiều.
Đến đỉnh sườn núi, phía trên là một rừng trúc rậm rạp và cây tùng bách.
Bởi vì tuyết đọng, dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, đưa mắt nhìn xung quanh, quả thật đẹp đến không cách nào nói rõ!
An Noãn Noãn cười tươi: "Không nghĩ tới nơi này lại đẹp như vậy! Em đã nói, viện điều dưỡng của các thủ trưởng làm sao có thể là một nơi hoang vu vắng vẻ như vậy, hoá ra nơi đặc biệt nhất là ở chỗ này!"
Thấy tâm trạng cô chuyển biến tốt đẹp, Cố Bắc Thần cúi đầu hôn lên mặt An Noãn Noãn nói: "Em thích là tốt rồi!"