Nghe anh nói chuyện dịu dịu dàng dàng như vậy, An Noãn Noãn có chút không làm nổi, có điều bởi vì cô thật sự rất nhớ anh, nhưng cũng lo cho vết thương của anh, cho nên người phụ nữ nào đó cắn môi dưới ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hôn lên đôi môi mỏng của người kia vài cái: "Cho em xem vết thương của anh có tốt lên chút nào không?"
Đôi mắt đen láy của Cố Bắc Thần nhìn ánh mắt quật cường của cô: "Tốt rồi, nhưng mà vết sẹo chắc không mất hết được, trừ phi phẫu thuật laser." Không đợi An Noãn Noãn nói chuyện, anh đã cười xấu xa nói: "Nếu như phu nhân không chê, thì anh vẫn quyết định không làm phẫu thuật laser, nơi kín đáo như vậy thì chỉ có thể để phu nhân nhìn thấy thôi. Đúng không?"
"Anh thật đáng ghét!" An Noãn Noãn cắt ngang lời anh, giọng điệu mạnh mẽ: "Quay sang chỗ khác, vén quần áo lên cho em xem xem."
Thói quen của cô càng lúc càng giống người nào đó, ví dụ như giờ phút này, bá đạo hệt như Cố Bắc Thần!
Anh bất đắc dĩ, đành phải cởi áo nới dây lưng trước mặt cô, cởi áo khoác ra, sau đó vén áo sơ mi và áo ba lỗ lên: "Mời phu nhân kiểm tra."
Nhìn thấy hình ảnh dữ tợn kia, đầu tiên An Noãn Noãn nhắm mắt lại, sau đó mở ra, năm đường hằn dày đan xen nhau, lúc này lớp vảy cũng bị bong ra, tựa như năm con rắn lớn bành trướng trên phần lưng của anh, mặc dù cảm giác kinh dị và m.á.u tanh bàn đầu không còn nữa, nhưng mà càng nhìn càng thấy đáng sợ, hơn nữa nhớ đến câu nói kia của Sở Kiều Kiều: "Cô có lẽ còn không biết tại sao Cố Bắc Thần lại bị đánh đi..."
Giờ phút này, cô có cảm giác lời nói của Sở Kiều Kiều như ma chú, mà Cố Bắc Thần chính là mộng ma, đồng thời tra tấn ý chí của cô!
Có điều cô vẫn đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào vết roi đỏ sẫm đã kết vẩy: "Đau không?"
Cố Bắc Thần cầm quần áo, quay người: "Không đau, cô nhóc em xảy ra chuyện gì, hửm? Thể chất của chồng em như thế này, một chút vết thương thì có là gì, năm đó trải qua nửa năm huấn luyện ma quỷ, đó mới gọi là vô cùng thê thảm. Em hiểu không, nha đầu, vết thương này thật sự không là gì cả."
Thật ra nếu roi da kia để cho ông cụ đánh thì đoán chừng nhiều lắm cũng chỉ là tổn thương ngoài da thịt, nhưng mà Cố Vĩ Thành không có kinh nghiệm dùng roi như ông cụ, cho nên hạ thủ không đúng chỗ, mấy lần tay còn run, sức lực cũng không nắm chắc, có hai cái là tổn thương đến gân cốt, nếu không thì đã khôi phục rất nhanh.
An Noãn Noãn khẽ lầm bầm: "Ba cũng thật là, tại sao lại ra tay với con trai mình hung ác như vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1771-em-thich-la-tot-roi.html.]
Cố Bắc Thần vuốt tóc cô: "Không có chuyện gì, em cần phải làm quen với quy tắc nhà họ Cố đi, đây là gia quy nhà họ Cố, hậu bối phạm sai lầm thì sẽ phải chịu đòn roi, không có ngoại lệ."
"Hả? Tại sao vậy? Vậy có phải là em phạm sai lầm cũng sẽ đánh em không?"
"Phụt." Cố Bắc Thần cười nhạo nói: "Anh còn hy vọng là có thể đánh em, anh có thể bị đánh thay em, đáng tiếc, không có cơ hội."
An Noãn Noãn nhíu mày: "Có ý gì?"
"Gia quy của nhà họ Cố chỉ áp dụng cho con trai thôi, con gái và con dâu thì ngoại lệ."
An Noãn Noãn suy nghĩ đăm chiêu: "Vậy, về sau em vẫn là sinh con gái thì tốt rồi, miễn cho nó bị anh đánh."
Cố Bắc Thần, "..." im lặng không nói nên lời, cô gái này sao lại phản ứng nhanh như vậy!
An Noãn Noãn biết rõ anh sẽ không nói cho cô biết tại sao anh bị đánh, cho nên cũng không tiếp tục cái đề tài này nữa, đưa tay cầm áo khoác giúp anh: "Tại sao hôm nay anh lại mặc đồ như thế? Có chút không giống quân phục bình thường."
Cố Bắc Thần cũng không tránh né, để cô mặc giúp anh, hai tay còn cố ý rủ xuống, để cho An Noãn Noãn cài nút cho anh.
Mê Truyện Dịch
"Hôm nay anh chỉ huy huấn luyện ở căn cứ, chưa kịp thay quân phục đã trực tiếp đến quân khu để họp."