Xem bộ dáng bọn họ ước chừng chỉ mới hai mươi tuổi! Toàn thân chàng trai và cô gái lộ ra dưới ánh mắt trời, thanh xuân và tràn đầy sức sống!
Khó trách anh lại muốn đưa cô đi ngắm biển rộng, thích mua đồ màu tím cho cô đến như vậy, bản thân anh cũng có vài chiếc áo sơ mi màu tím.
Hoá ra là thích cô gái này sao?
Ngay sau đó, An Noãn Noãn lắc lắc đầu một cái, không thể trúng gian kế của người phụ nữ tâm địa độc ác như Sở Kiều Kiều được, cô ta chính là cố ý muốn cô phải đau khổ.
Mê Truyện Dịch
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một loạt bước chân dồn dập, không cần nghĩ thì cũng biết đó là bước chân của anh, cho dù Cố Bắc Thần có bị trọng thương, thì lực chân kia vẫn đặc biệt như cũ, cô đã sớm quen thuộc với âm thanh bước chân của anh.
"Cố soái..." Giang Tiểu Nguyệt chạy chậm theo sau lưng Cố Bắc Thần, bị Cố Bắc Thần liếc một cái, đành phải đứng lại tại chỗ, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Cố Bắc Thần vô cùng tức giận: "Nơi này là viện điều dưỡng của quân khu, không phải thị trường tự do mà ai cũng có thể ra vào, nếu như vậy thì còn cần cô làm gì? Kêu chủ nghiệm của các người và Mạc Thành đến đây cho tôi."
Gần đây vết thương của Cố Bắc Thần chuyển biến tốt đẹp, ở đơn vị cũng có nhiều chuyện phải làm, đây là nhiệm vụ đặc thù của quân nhân, suốt năm lúc nào cũng phải sẵn sàng hy sinh tính mạng để chiến đấu, bây giờ phụ tá đắc lực đều phải đi tác chiến, anh còn có thể nhàn rỗi được sao!
Sau khi kết thúc hội nghị báo cáo công tác ở quân khu, anh không nghỉ ngơi chút nào mà lái xe đến viện điều dưỡng, nhưng ở nơi cách viện điều dưỡng mấy trăm mét đã nhìn thấy Sở Kiều Kiều đi đến, một xe thể thao màu đỏ chót, chậm rãi chuyển động về phía trước.
Cửa sổ xe hạ xuống, Sở Kiều Kiều lộ mặt ra: "Cố Bắc Thần? Thật sự là anh à!" Vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, cũng không biết là đang diễn kịch hay là thật sự vui mừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1761-hon-chong-em-mot-cai.html.]
Cố Bắc Thần cũng không có ý định vạch mặt mẹ con La Tây sớm như vậy, liền ra vẻ mời chào đón nói: "Sở tổng, không vào ngồi một chút sao?"
Sở Kiều Kiều làm sao có thể không nhìn ra Cố Bắc Thần là một tên "cáo già xảo quyệt", cũng may anh đã cố ý lỡ hẹn buổi xem mắt chính thức với cô ta, nhưng cũng có thể xem như là một chính nhân quân tử, vì giữ lại mặt mũi của Sở đại tiểu thư kiêu ngạo cho cô ta mà không nói chuyện này ra bên ngoài, có điều cô ta vẫn tức giận, tức giận anh vậy mà lại ở bên tiện nhân kia, đây không phải là không hề che đậy mà tát thẳng vào mặt cô ta thì còn là cái gì!
Nghĩ như thế, Sở Kiều Kiều giận dữ, ghen tỵ, đáy lòng vô cùng ghen ghét với An Noãn Noãn, có điều cô ta vẫn nâng cằm: "Không đâu, vừa rồi tôi đi thăm chị gái, chị, ấy, rất, tốt!"
Sở Kiều Kiều nói xong liền đạp chân ga nhanh chóng rời đi.
Hôm nay là lần đầu tiên Cố Bắc Thần tự lái xe đến sau khi bình phục, nhanh chóng đạp chân ga lái đi vào viện điều dưỡng của quân khu, trực tiếp ném xe ở cổng viện số tám, bước chân tức giận đùng đùng đi vào, quả thật doạ cho Giang Tiểu Nguyệt phải nhảy dựng.
Giang Tiểu Nguyệt có chút nức nở: "Cố soái, hôm nay mọi người lần lượt xin nghỉ, bên trong viện không đủ nhân viên, có một số lão thủ trưởng cũng muốn kiểm tra để xuất viện, bây giờ ở viện số tám này chỉ còn có một mình tôi..."
Cố Bắc Thần cắn răng, chỉ Giang Tiểu Nguyệt: "Kêu phòng bếp nấu cơm."
"Vâng, Cố soái."
"Cạch" một tiếng, Cố Bắc Thần đẩy cửa đi vào, lúc này An Noãn Noãn mới nhét ảnh chụp vào bao thư, giấu dưới chăn, bản thân chỉnh tề ngồi đó.
Cố Bắc Thần vội vã đẩy cửa phòng khép hờ ra, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng: "Noãn Noãn, vừa rồi Sở Kiều Kiều đã đến đây có đúng không? Cô ta có làm gì với em không?" Nói xong, anh liền đưa tay xem xét, bắt đầu kiểm tra xem cô có bị tổn thương chỗ nào hay không.