Lúc này An Noãn Noãn mới xoay người, vẫn ôm chăn bông như cũ, nhìn thấy người phụ nữ như nữ hoàng ở ngoài cửa mà nhíu mày.
Giang Tiểu Nguyệt chạy vào, chặn Sở Kiều Kiều ở cửa: "Cái người này tại sao lại không có tố chất như vậy, cô có biết người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh là ai hay không?"
Mê Truyện Dịch
Lúc này Sở Kiều Kiều đeo kính râm và đội mũ, bao bọc vô cùng kín kẽ, Giang Tiểu Nguyệt căn bản không nhận ra cô ta chính là ảnh hậu nổi tiếng đã tuyên bố rút lui vào nửa năm trước, Sở Kiều Kiều.
An Noãn Noãn nhìn về phía Giang Tiểu Nguyệt: "Tiểu Nguyệt, không có chuyện gì đâu, chúng tôi quen biết nhau, cô cứ đi ra ngoài trước đi."
Giang Tiểu Nguyệt không yên tâm để cho người phụ nữ giả thần giả quỷ như vậy ở đây, lo lắng nhìn An Noãn Noãn: "Vậy, Cố phu nhân, ngài có chuyện gì thì liền gọi cho tôi, à đúng rồi, tôi đưa chuông gọi cho ngài." Nói xong, Giang Tiểu Nguyệt liền lấy chuông gọi đặt ở trên tay An Noãn Noãn: "Ngài cầm lấy để đề phòng trường hợp xấu nhất, nhanh chóng bấm nút, tôi cảm giác người phụ nữ này là lừa đảo."
An Noãn Noãn cong khoé môi: "Không có việc gì, cô ta sẽ không như vậy."
Dù sao thì cũng đã đến bước này, cô có giả bộ nữa thì cũng không có ý nghĩa gì, cho nên đành phải nói vài lời hay.
Sau khi Giang Tiểu Nguyệt ỉu xìu rời khỏi phòng bệnh, lúc này Sở Kiều Kiều mới tháo mũ và kính râm xuống, nhìn xung quanh căn phòng bệnh bên ngoài xấu xí nhưng nội thất lại vô cùng cao cấp, đây quả thật là đãi ngộ dành cho tổng thống, có chỗ nào mà liên quan đến bệnh nhân đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1751-co-ay-la-nguoi-phu-nu-tren-dau-qua-tim-cua-co-bac-than.html.]
"Chậc chậc" Sở Kiều Kiều hành động quái gở chép miệng, nhưng ánh mắt như phát ra lửa, sắc mặt dữ tợn như muốn một ngụm nuốt chửng người phu nữ trên giường bệnh.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau chằm chằm, Sở Kiều Kiều bước từng bước đến gần giường bệnh, An Noãn Noãn vẫn như cũ ôm chăn bông, ngửa đầu nhìn chằm chằm vào nhất cửa nhất động của cô ta: "Cô muốn làm gì?"
Sở Kiều Kiều đưa tay nắm lấy cằm của An Noãn Noãn, híp mắt: "Làm sao? Sợ à? Cô... không phải nghĩ cứ ôm lấy cây đại thụ là Cố Bắc Thần thì thiện hạ sẽ thái bình chứ? Hả..." Lực tay cô ta lại mạnh hơn một chút: "Lòng dạ của cô quả nhiên thâm độc, đồ tiện nhân, vậy mà vì để hãm hại mẹ con chúng tôi mà giả ngây giả dại bảy năm trời, cô nói xem cô làm thế nào mà có thể giữ kín miệng như thế? Hả?"
An Noãn Noãn đưa tay ra, ra vẻ dịu dàng chậm rãi nắm lấy tay của Sở Kiều Kiều: "Cô có chuyện gì thì cứ nói thẳng, về phần bảy năm nay của tôi, rồi sẽ có một ngày tôi cho mẹ con cô biết rõ tôi làm thế nào để 'giữ kín miệng' như thế."
Ánh mắt của Sở Kiều Kiều giống La Tây như đúc, là loại mắt phượng điển hình, nếu như vứt bỏ lòng dạ rắn rết ác độc, thì chính là tuyệt thế mỹ nhân!
Cô ta híp đôi mắt phượng, lông mày nhướng lên, hừ lạnh nói: "Chị gái tốt của tôi, tôi đương nhiên là đến để nói cho chị một tin tốt. Đương nhiên là có liên quan đến Cố Bắc Thần." Nói xong, cô ta ngắm một vòng quanh căn phòng, không phải quá xa hoa, nhưng sự ấm áp này lại khiến cho cô ta phát điên, người sáng suốt vừa nhìn liền biết là người đàn ông kia đã sắp xếp cho con tiện nhân này.
"Cảm ơn Sở đại tiểu thư, chuyện của chồng tôi còn không đến mức muốn nghe từ người khác nói." An Noãn Noãn biết rõ bây giờ mẹ con Sở Kiều Kiều và La Tây đã bắt đầu khai chiến, có trốn tránh cũng vô dụng, đã như vậy rồi, thì cô cứ dũng cảm đối mặt là được, nhìn xem rốt cuộc mẹ con bọn họ có năng lực lớn đến mức nào.
Đột nhiên, Sở Kiều Kiều nở một nụ cười xấu xa, nhìn về phía An Noãn Noãn, bộ dáng giống như tỷ muội tình thâm (chị em thân thiết), dù sao thì cô ta cũng có xuất thân là một đại minh tinh, cho nên diễn xuất vô cùng giỏi, cô ta đồng tình nhìn An Noãn Noãn, nhưng sâu trong ánh mắt lại không có một chút thông cảm nào: "Cô đừng có lừa mình dối người, cô cho rằng người nhà họ Cố có thể bảo vệ cô sao? Hay là Cố Bắc Thần có thể vì cô mà nhất quyết không rời không bỏ? Nhiều lắm... thì cũng chỉ là một năm, hai năm, vậy là đủ rồi."