Cố Bắc Thần đã xoay người nằm xuống bên cạnh cô: “Không được. Bổn soái nằm chỗ này. Ngoan. Đừng căng thẳng như vậy. Hai chúng ta bây giờ là vợ chồng chân chính. Bây giờ em chỉ có thể nằm ngửa. Anh chỉ có thể nằm sấp.”
Đương nhiên An Noãn Noãn lo lắng cho vết thương của anh. Cô chỉ có thể ngoan ngoãn nằm đó không dám cựa quậy. Mà cánh tay của Cố Bắc Thần đã ôm lấy eo cô, hôn lên khuôn mặt căng thẳng của cô.
Lông mày, ấn đường, đến cả hàng lông mi đang run rẩy, anh cũng không bỏ qua. Mãi đến môi cô, anh nhẹ nhàng nhàn nhạt hôn lên. Giọng nói khàn khàn ẩn nhẫn: “Thả lỏng đi. Anh biết chừng mực mà. Ngủ thôi!”
Thấy cô cứ luôn trợn mắt hoảng sợ nhìn mình, Cố Bắc Thần thở dài: “Nhắm mắt lại.”
An Noãn Noãn nhíu mày: “Vậy anh cẩn thận một chút. Không được giở trò đâu đấy.”
“Ha.” Người nào đó cười lên, cũng nằm trên hõm vai cô, cố ý dùng cằm cọ vào cô: “Chồng em muốn giở trò nhưng em nói xem cả hai chúng ta như vậy có thể sao?”
An Noãn Noãn đỏ mặt, cong môi, nhẹ giọng: “Đáng ghét. Bản tính sắc phôi quả nhiên không sửa được.”
Cố Bắc Thần cười nhẹ ở hõm vai cô: “Cái đó nhất định là như vậy.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Đỗ Hoa Vĩ qua đó kiểm tra cho Cố Bắc Thần. Mạc Thành và Giang Tiểu Nguyệt còn có những nhân viên chăm bệnh khác cũng cùng đi qua. Bởi vì Đỗ Hoa Vĩ chỉ gõ cửa cho có rồi trực tiếp đẩy cửa xông vào.
An Noãn Noãn thấy không kịp đứng dậy chỉ đành kéo chăn chùm kín đầu giả chết.
Mê Truyện Dịch
Cố Bắc Thần lúc này mới từ từ xoay người, trừng mắt với Đỗ Hoa Vĩ: “Sớm như vậy vội vã tới đây treo cổ sao?”
Đỗ Hoa Vĩ miệng lưỡi sắc bén có thể tha cho anh mới lạ đó. Ánh mắt kim quang b.ắ.n ra bốn phía dò xét. Anh ta lười biếng nói: “Anh là đồ cầm thú. Anh đã thành ra như vậy rồi mà còn không kìm chế. Tiểu gia tôi làm bác sĩ cho anh thật sự là đủ rồi...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1742-nguoi-phu-nu-dot-nhien-xong-vao-phong-benh.html.]
Da mặt của Cố Bắc Thần cũng dày. Anh vén chăn ra nhưng lại quấn An Noãn Noãn trong chăn thật chặt. Anh cởi áo vải bên trên rồi quay lưng lại với Đỗ Hoa Vĩ: “Anh nhẹ tay chút. Tôi nói cho anh biết bổn soái không có xấu xa như vậy. Cô gái nhà tôi cũng bị thương không nhẹ đâu.”
An Noãn Noãn đã thấy mất mặt lắm rồi. Chân cô trong chăn đạp nhẹ Cố Bắc Thần: “Anh đồ xấu xa. Đừng nói nữa!”
Đỗ Hoa Vĩ nghiêm túc nhìn vết thương trên lưng Cố Bắc Thần: “Ừm, tốt lắm.”
Mạc Thành vẫn luôn chờ Đỗ Hoa Vĩ xử lý vết thương cho Cố Bắc Thần, thay thuốc. Lần này, anh ta vỗ lên vai anh: “Tốt rồi. Hai người ngày khác từ từ giằng co sau. Tôi phải kiểm tra cho Cố thái thái.”
Dường như Đỗ Hoa Vĩ không nói mấy câu khó nghe với Cố Bắc Thần thì trong lòng anh ta sẽ khó chịu nên anh ta kéo dài câu nói, cười xấu xa: “Tôi kiến nghị 3 tháng sau mới vận động giường chiếu. Dù sao anh cũng bị thương tới gân cốt, còn có cô vợ nhỏ đó của anh nghe nói bị thương cũng không nhẹ.”
Cố Bắc Thần nổi giận: “Đỗ Hoa Vĩ, anh thế này là có ý muốn bị đi đày đến biên cương hay là Ấn Độ đây?” Anh uy h.i.ế.p người khác bình thản như vậy khiến người khác căn bản không cảm nhận được mấy phần thật giả.
Đỗ Hoa Vĩ mau chóng hồi phục lại trạng thái bình thường, xoa xoa sống mũi rồi bỉ ổi nói: “Vậy làm sao đây? Vết thương quý giá của Cố Soái ngài không có Đỗ thần y tôi thì làm sao mà khỏi được? Phải không người anh em?”
Mấy ngày tới vết thương của Cố Bắc Thần khôi phục vô cùng nhanh. Cơ bản đã hoàn toàn lành lại, vảy cũng bắt đầu bong ra, ngứa ngáy đủ thứ. Mỗi ngày anh đều đi lại làm việc giữa quân khu và căn cứ. Chỉ cần anh rảnh rỗi thì liền đến viện điều dưỡng ở cùng An Noãn Noãn.
Trước đêm 30 một ngày, sau khi An Noãn Noãn cùng Giang Tiểu Nguyệt ra ngoài đi dạo một lát thì quay về phòng bệnh đi ngủ.
Đột nhiên, ở bên ngoài có tiếng ồn ào. An Noãn Noãn ngồi dậy, ôm lấy chăn hỏi: “Tiểu Nguyệt, ai vậy?”
“Là tôi.” Sở Kiều Kiều đã đi qua Giang Tiểu Nguyệt đẩy cửa phòng ra.