Văn Tinh Tinh bị đụng đến mắt nổ đom đóm, hai tay ôm lấy đầu kêu rên, Mạc Thành Phi theo bản năng muốn vươn tay đỡ cô: “Làm sao cô vụng về như vậy chứ.”
Nhưng tay của anh vừa mới vươn ra liền bị người phụ nữ nào đó đánh xuống, khóc nức nở gào thét: “Em gái anh, anh mặc cái gì như áo giáp của con rùa, đụng vào người đau như vậy…”
Một đám người từ trong cửa chen đi ra ngoài nhìn thấy hai kẻ dở hơi kia, cũng không có hứng thú lắc đầu qua lại một cái rồi trở về phòng, chỉ có hai bệnh nhân An Noãn Noãn và Cố Bắc Thần là không nhúc nhích.
Trong sân rất nhanh yên tĩnh trở lại, Văn Tinh Tinh còn đang xoa đầu, nước mắt đều chảy ra.
Mạc Thành Phi chỉ có thể nhìn cô như vậy, một lúc lâu mới dè dặt hỏi: “Cô có đỡ hơn chút nào không?”
Văn Tinh Tinh xoay người đi đến chỗ rộng rãi hơn, Mạc Thành Phi đỡ trán: “Cô đi nhầm, đó là ký túc xá của bảo vệ.”
Văn Tinh Tinh dừng lại, xoay người trừng mắt nhìn người phía sau, vùng ngoại ô vào ban đêm, trăng sáng ngôi sao thưa thớt, lại có ánh sáng ấm áp đèn đường, ánh trăng sáng như vậy, cảnh đêm đẹp như vậy, người phụ nữ này lại trợn tròn mắt, Mạc Thành Phi chẳng những không cảm thấy tức giận ngược lại tâm trạng rất tốt!
Mê Truyện Dịch
“Vậy… Nếu không cô cho tôi đụng lại một cái!” Mạc Thành Phi rõ ràng độc ác cười chế chế giễu mà!
Văn Tinh Tinh nghiến răng: “Tôi muốn cắn anh một cái.”
Người nào đó càng cười hơn, nghe lời cô mà nhìn toàn thân của mình một chút, lại nhìn về người phụ nữ vẫn còn tức giận xoa trán: “Cô muốn cắn chỗ nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1721-rot-cuoc-bi-thuong-den-cho-nao-roi.html.]
Mặc dù chỉ là ánh trăng mờ ảo, nhưng thị lực của Văn Tinh Tinh rất tốt, làm sao cô lại không nhìn thấy tia sáng mờ ảo trong cái ánh mắt của Mạc Thành Phi chứ, khuôn mặt của cô từ từ đỏ lên, liền giơ chân lên đạp vào chân của Mạc Thành Phi.
Một giây tiếp theo, cơ thể của người phụ nữ liền bị treo lơ lửng trên không trung, “A…” là một tiếng thét chói tai, cả người cô bị Mạc Thành Phi nhấc lên, xoay tại chỗ nửa vòng một trăm tám mươi độ, mà hai cánh tay của Văn Tinh Tinh khoác lên cổ của anh, người đờ ra còn đang chưa tỉnh hồn trừng lớn hai mắt, biểu hiện vô cùng tức giận!
Lần này người ở bên trong không có bất kỳ phản ứng nào, nhưng mà lúc Văn Tinh Tinh thét chói tai, Đỗ Hoa Vĩ nói: “Lão Mạc không nên nôn nóng như khỉ vậy chứ, trước mặt mọi người mà làm loạn…”
Bị Cố Bắc Thần trừng mắt nhìn, lúc này Đỗ Hoa Vĩ mới câm miệng, thật sự có rất nhiều người tới ăn cơm vào tối nay.
Cố Bắc Thần liếc nhìn Vương Tranh: “Thời gian không còn sớm, mau đi gọi hai người tới dùng cơm.”
Đến giờ phút này, An Noãn Noãn cũng không biết Cố Bắc Thần bị thương, mặc dù cô ngày càng cảm thấy chỗ nào không ổn, nhưng điện thoại của người này reo lên liên tục, máy tính cũng nhấp nháy liên hồi, vài người ở bên cạnh báo cáo công việc, cô căn bản là không thể tới gần anh.
Mãi cho đến lúc Cố Bối Bối chạy tới, cô cảm thấy càng có vấn đề, Cố Bối Bối ở đó liên tục gọi bác sĩ thiên tài Đỗ Hoa Vĩ, còn nói nhỏ cái gì bên tai của Cố Bắc Thần, cô luôn cảm thấy bọn họ có chuyện gì gạt cô, nhưng cô bị thương ở bụng, cũng không thể ngồi và đi lại trong thời gian dài, phần lớn thời gian đều là nằm.
Lúc Văn Tinh Tinh và Mạc Thành Phi vào phòng bệnh của An Noãn Noãn, Cố Bắc Thần ở phòng tiếp khách bên ngoài cùng với Vương Tranh và vài người khác đang thảo luận sắp xếp công việc, anh liếc sơ về phía Văn Tinh Tinh, Cố Bắc Thần vội vàng nhìn Cố Bối Bối: “Cố Bối Bối, nhìn đi, Văn tổng còn chưa có tỉnh táo.”
Văn Tinh Tinh: “…”
Văn Tinh Tinh chỉ biết An Noãn Noãn nằm viện, rốt cuộc cũng không biết tại sao, đã xảy ra chuyện gì, sau đó quấn lấy hỏi Khương Vân Phong, Khương Vân Phong mới bịa một màn kể rằng, đêm hôm đó An Noãn Noãn từ phòng ăn đi ra ngoài không cẩn thận ngã, ngã rất nghiêm trọng, gần như hủy hoại nhan sắc, tổn thương gân cốt, phải chờ tới một trăm ngày, thế nhưng mấy ngày trước anh ta quá hoảng sợ nên nói qua, đoán chừng Khương Vân Phong đều quên mình nói cái gì, nhưng Văn Tinh đều nhớ kỹ tất cả.