Cố Bắc Thần bị Mạnh Dĩnh Đào đùng đùng chửi rửa thậm tệ một trận, người đó lông mày cũng cau lại, giọng nói lạnh lùng: "Kia vừa khéo, tôi ngoài công việc ra cũng không thèm để ý đến người khác, vừa hay cô cũng giống như vậy, thật tốt."
Cố Bắc Thần nói xong, liền nói với Vương Tranh: "Đưa tôi về bệnh viện.”
Mạnh Dĩnh Đào cắn môi dưới: "CỐ BẮC THẦN."
Cố Bắc Thần động tác hiện giờ thực sự không linh hoạt cho lắm, cả người đồng thời phải quay lại nhưng anh không quay người lại: "Nói."
Mạnh Dĩnh Đào ném cái túi xuống, đi lên phía trước: "Bây giờ hãy gửi cho tôi kế hoạch làm việc."
Cố Bắc Thần đã ngồi vào trong xe, mở email ra gửi cho cô: "Được rồi."
Mạnh Dĩnh Đào nhìn Vương Tranh: "Anh lát nữa có thời gian không?" Giọng điệu đúng là đã tốt hơn rất nhiều, nhưng cuối cùng lại không hề nói một xin lỗi với Vương Tranh, nhưng Vương Tranh cũng không tính toán với cô ấy, người ta đây là người có thế lực phái đến, quát anh ta vài câu cũng không sao cả.
"Tôi trước tiên phải đưa lão đại của chúng tôi về bệnh viện, đại giáo quan Mạnh có chuyện gì, xin cô cứ dặn dò là được rồi."
Mạnh Dĩnh Đào liếc nhìn người nào đó đang ngồi trong xe, nói với Vương Tranh: "Tôi còn chưa ăn cơm đâu, lái xe mười mấy tiếng đồng hồ mới đến được đây."
Vương Tranh thông qua gương chiếu hậu liếc mắt nhìn người nào đó, thấy Cố Bắc Thần mặt vẫn tối sầm lại liền nói: "Vậy hay là cô trước tiên đến nhà ăn của quân khu ăn chút ..."
Mạnh Dĩnh Đào trừng mắt nhìn Vương Tranh: "Đều là người đứng đầu một phương, anh cũng thật là qua loa tắc trách, thôi bỏ đi, tôi tự mình lái xe đi loanh quanh, tìm đại chỗ nào ăn lấp đầy cái bụng là được rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1701-tien-xu-quyet-dinh.html.]
Đang nói thì Liên Hào và Mạc Thành Phi cũng đi ra, chạy bộ hướng về bên này.
"Đại ca, không phải anh mời chúng tôi đến viện an dưỡng ăn cơm sao? Đi thôi!" Liên Hạo khom lưng nhìn Cố Bắc Thần ở trong xe nói.
Cố Bắc Thần nhìn mấy người ở bên ngoài: "Hai người đến kịp sao?"
"Sau năm tiếng nữa. Kịp đến bữa ăn, ha ha!" Liên Hạo cũng có chút tính toán của anh ta đó, vừa nãy đã tức giận với người Mạc Thành Phi rồi, hai người kia quả thực là bí mật hợp tác với nhau, bọn họ dùng các thủ đoạn "hãm hại lừa gạt” để nói chuyện với lãnh đạo của bọn họ, hai người này không làm lính quả thực là đối tượng bị giao cho cấp trên rồi.
Không đợi Cố Bắc Thần nói, Liên Hạo liền nhìn về phía Mạnh Dĩnh Đào: "Ôi, người đẹp, làm sao mặt mày lại ủ rũ vậy, có ý tứ gì đây? Ai chọc vào em gái của tôi rồi, đi thôi, ngồi xe của anh, anh dẫn đi đến viện an dưỡng của Cố soái ăn cơm."
Mê Truyện Dịch
"Liên- Hạo." Vương Tranh nghiến răng nghiến lợi quát lên nhưng cuối cùng cũng không ngăn được tên kia, Mạnh Dĩnh Đào đã được Liên Hạo nhét vào trong xe của mình rồi, sau đó nhìn Mạc Thành Phi: "Thành Phi, nhớ là gọi điện thoại cho ai kia đấy nhé!"
Mắt nhìn thấy không thể ngăn cản được Liên Hạo, Vương Tranh cẩn thận từng chút nhìn Cố Bắc Thần: "Lão đại, để Mạnh Dĩnh Đào đi đến viện có được hay không!"
Cố Bắc Thần nhíu mày, trừng mắt nhìn anh ta: "Đừng phí lời, có cái gì được hay không được."
Vương Tranh xấu hổ, đáy lòng biết, chức "quản gia" của Cố Bắc Thần này thực lòng làm không tốt lắm, nên mau chóng thay người.
Cố Bắc Thần liếc nhìn Mạc Thành Phi vẫn còn đang đứng ở bên ngoài: "Anh nếu như không có tâm tư gì đó, vậy thì qua đón người nào đó đi, tránh cho cô ấy tự mình đến thì càng lúng túng hơn, nếu như không có ý kia vậy thì đừng làm gì nữa, nhân lúc còn sớm mà vạch rõ giới hạn với cô ấy, đừng chơi bời gì. Người đồng hương kia tên là Giang Nam đúng không! Hình như cũng rất tốt, có thể nhìn ra cô gái đó có tình ý với anh."
Mạc Thành Phi mím thật chặt môi, chốc lát sau mới nói: "Bỏ đi, tôi không qua chỗ các anh ăn cơm đâu, sau khi Giang Nam qua đó anh cứ nói tôi có nhiệm vụ khẩn cấp tạm thời không tới được, để Liên Hạo đưa cô ấy về. Cậu ấy cũng thích Giang Nam."