"Chính xác trăm phần trăm, thưa thủ trưởng." Liên Hạo liền chào thủ trưởng một cái.
Thủ trưởng hừ một tiếng, nhìn về phía Mạc Thành Phi: "Thành Phi, cậu nhóc đó nói đều là thật sao?"
Mạc Thành Phi thờ ơ nói: "Tôi làm sao biết được chuyện của anh ta, thủ trưởng vẫn là tha cho tôi đi!"
Thủ trưởng vừa liếc nhìn Cố Bắc Thần, Cố Bắc Thần liền cúi chào: "Thủ trưởng đừng nhìn tôi, tôi đang dưỡng thương, không biết gì cả."
Thủ trưởng cũng bị ép, ông lập tức nghiêm túc nói: "Hừ, các cậu hãy đợi đấy cho tôi, sau khi mấy nhiệm vụ lần này kết thúc, quân khu và hậu cần sẽ tổ chức một buổi xem mắt cho các cậu, lần này, cậu, cậu, cậu..."
"Thủ trưởng đừng chỉ tôi, tôi đã kết hôn." Cố Bắc Thần nhìn tay của thủ trưởng chỉ về phía anh, chậm rãi nói.
Thủ trưởng tức giận liền thu tay về, nhìn về phía Vương Tranh: "Lần này hãy học hỏi đại quân trưởng Cố của các cậu! Nếu có lần sau nữa thì tự mình giam một tháng."
Vương Tranh vội vàng cấp thủ trưởng một cái lễ tôn kính: "Rõ, thưa thủ trưởng."
Sau đó thủ trưởng nhìn về phía Cố Bắc Thần, con mắt lóe sáng lên, nhìn thế nào cũng đều thấy là "không có ý tốt" chứ? Nhíu mày đối mặt với Cố Bắc Thần: "Lần này, thủ trưởng cấp cao nhất của quân đội sắp xếp cho cậu một giám sát đặc biệt đồng thời cũng là huấn luyện cho tất cả các tiểu đoàn và đại đội của cậu."
Dứt lời, thủ trưởng hô to ra bên ngoài một tiếng: "Mạnh Dĩnh Đào."
"Có." Một giọng nữ mạnh mẽ vang lên.
"Tiến vào." Thủ trưởng nói to lên, một nữ sĩ quan mặc quân phục xinh đẹp đẩy cửa đi vào.
"Không cần giới thiệu nữa chứ! Đều là bạn nối khố của cậu. Người, cậu bây giờ mang đi, công việc, hai người tự thương lượng với nhau mà làm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1692-ban-noi-kho-cua-co-bac-than.html.]
Lần này, cấp trên lại sắp xếp Mạnh Dĩnh Đào cho Cố Bắc Thần, xem ra lần này thực sự là chọc tới ông cụ rồi, nước cờ này khiến cho Cố Bắc Thần ngay cả cơ hội để phản kích cũng đều không có.
Thủ trưởng giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị sau khi sắp xếp công việc xong, ánh mắt chế giễu nhìn Cố Bắc Thần: "Ba người các cậu đi trước đi, không có việc của các cậu nữa rồi."
Vương Tranh liếc nhìn Cố Bắc Thần nhưng khuôn mặt kia từ nãy đến giờ đều không nói gì, Mạnh Dĩnh Đào quay người ra khỏi phòng họp, khoác một túi lớn trên lưng ở ngoài cửa, giơ tay lên vành mũ, lúc này mới nhìn về phía Cố Bắc Thần đang xám mặt lại, chào anh một cái, giọng điệu đặc biệt nghiêm túc nói: "Mạnh Dĩnh Đào, xin chào quân trưởng."
Cố Bắc Thần và Vương Tranh đồng thời cũng chào đáp lại Mạnh Dĩnh Đào. Ai nhìn bước đi của Cố Bắc Thần lúc này cũng khác lạ, huống chi là Mạnh Dĩnh Đạo trước khi đến cũng đã biết chuyện anh bị thương, liếc mắt nhìn thấy Cố Bắc Thần không có ý định phản ứng gì với cô: "Cố Bắc Thần, lần này tôi đến hoàn toàn là do chỉ thị của thủ trưởng cấp cao nhất..."
Nhưng Cố Bắc Thần dường như không có ý định nói chuyện hòa thuận với cả nữ sĩ quan, vừa đi ra ngoài vừa nói với Vương Tranh ở phía sau: "Chuẩn bị phòng cho huấn luyện viên Mạnh, sắp xếp xe đưa cô ấy về quân khu trước."
"Không cần đâu, tôi lái xe từ thủ đô đến đây." Mạnh Dĩnh Đào sau khi nói xong chạy lên đi sóng vai với Cố Bắc Thần, ánh mắt của cô chỉ nhìn về phía trước: "Tôi cần một chút thời gian ăn cơm của anh, tôi muốn tìm hiểu sắp xếp nhiệm vụ trước và sau tết của anh."
"Để Vương Tranh gửi email cho cô, tôi bây giờ còn có việc cần làm."
Mạnh Dĩnh Đào nhìn đồng hồ: "Anh bây giờ vẫn còn nửa tiếng nữa mới tan ca."
"Cho nên?" Cố Bắc Thần tiếp tục đi về phía chiếc xe của mình.
Mê Truyện Dịch
Mạnh Dĩnh Đào dừng bước lại, chăm chú nhíu mày nhìn Cố Bắc Thần chỉ có mấy phút, mới gật đầu nói: "Cố Bắc Thần, nghe cho kỹ đây, loại đàn ông chó má như anh, bổn tiểu thư ngoài trừ nhiệm vụ ra đều đặc biệt không muốn nhìn thấy anh, bộ dạng anh nhăn nhó không hài lòng cho ai xem!"
Vương Tranh bị hành động của Mạnh Dĩnh Đào làm cho khiếp sợ lau trán: "Cô Mạnh, tôi giúp cô..."
Mạnh Dĩnh Đào trừng mắt nhìn Vương Tranh: "Cút đi."