An Noãn Noãn chớp chớp đôi mắt: "Không phải bác sĩ đó nói nếu không sao thì ngày kia có thể về nhà sao."
Cố Bắc Thần hơi nhíu mày: "Nghe lời anh, môi trường và thiết bị ở đây đều thích hợp để hồi phục, về nhà ngộ nhỡ có chỗ nào không khỏe, bác sĩ gia đình không có quá nhiều thiết bị chữa bệnh."
"Ồ, vậy thì, thôi được rồi!" Dứt lời, cô phát hiện Mạc Thành đã đi vào sân, vừa nhìn thấy Cố Bắc Thần nói: "Anh không phải lại phải đi chứ?"
"Ừm." Cố Bắc Thần ừm một tiếng, anh giơ tay lên vén mấy sợi tóc ra phía sau tai của cô: "Quân khu có một cuộc họp khẩn, họp xong anh sẽ đến thăm em, tối nay dù thế nào anh cũng sẽ đến ăn cơm tối cùng em!"
An Noãn Noãn gật đầu, cô cũng không quan tâm có nhiều người đang nhìn hai bọn họ như vậy, cô đưa tay ra vòng lấy ôm eo của Cố Bắc Thần: "Ừm!"
Cũng may, sự chênh lệch khác nhau về chiều cao cộng thêm cơ thể hết sức yếu ớt của An Noãn Noãn, cô chỉ có thể yếu ớt ôm lấy eo của anh, không sờ tới vết thương của anh. Cho dù như vậy, mấy người Vương Tranh cũng đều sợ đến nỗi trán toát hết cả mồ hôi.
An Noãn Noãn được Tiểu Nguyệt đỡ đi vào trong phòng, Cố Bắc Thần và Mạc Thành ở phòng bên cạnh nói chuyện. Khi rời đi, An Noãn Noãn nói: "Phải đợi đến đêm 30 mới có thể xuất viện, vậy em có thể nói cho Văn Tinh Tinh biết được chỗ em nằm viện không? Em muốn nói chuyện với cô ấy." Thực ra cô rất muốn biết bên La Tây có tiến triển gì không. Nhưng mà cô cũng biết rõ vấn đề phức tạp của La Tây nhà họ Cố hoàn toàn không thể tùy ý nhúng tay vào được, trước mắt cô cũng không dám nói nửa lời khiến cho Cố Bắc Thần có áp lực gì, chỉ cần lão yêu bà kia không rời khỏi Hải Thành là tốt rồi.
Cố Bắc Thần gật đầu: "Vậy được, anh bảo Vân Phong sau khi tan làm đưa cô ấy đến đây. Tối nay chúng ta ở đây đón ngày tết ông Táo." Dứt lời, hai tay của anh nâng mặt của cô lên, nhìn vào mắt cô nói: "Chắc sẽ có rất nhiều người."
"Nhưng mà, nếu có nhiều người thì phải gọi đồ ăn ngoài sao?"
Cố Bắc Thần khóe miệng cong lên, ánh mắt nhìn về phía cửa phòng thứ ba: "Nhà bếp lớn như vậy lẽ nào không làm được một bữa cơm?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1682-benh-vien-tinh-yeu-nho-tinh-yeu-lon.html.]
An Noãn Noãn lúc này mới biết ở đó chính là nhà bếp lớn, mỗi cái sân đều có, chỉ là cô vẫn vùi ở trong phòng bệnh cái gì cũng không biết, lúc này mới cong khóe miệng lên nói: "Vậy thì anh mau đi làm đi! Buổi chiều làm việc xong thì qua đây sớm một chút có được không?"
Cố Bắc Thần con mắt rủ xuống nhìn cô cười: "Xem ra là nhớ chồng rồi hả?"
Cô cũng không nói lại, mặt đỏ lên, nhõng nhẽo nói: "Thì sao chứ, không thể à?"
Người đàn ông xấu tính cười, cúi đầu nhẹ nhàng hôn vào môi cô: "Đương nhiên là được, chồng em cầu còn không được!"
An Noãn Noãn đẩy anh ra: "Đáng ghét, nhiều người nhìn như vậy!"
Cố Bắc Thần cũng không hành động thêm gì nữa, dù sao tình hình của hai người anh là người hiểu rõ nhất, véo nhẹ vào má của cô: "Vậy anh đi đây, tranh thủ về sớm với em!"
"Em muốn ăn bánh gatô và sô cô la, anh hỏi Mạc Thành xem có thể ăn được không!"
Mê Truyện Dịch
"Được!" Cố Bắc Thần sau khi trả lời nói: "Yên tâm ở đây dưỡng bệnh, chỗ bà La bên kia trước mắt tuy không có bằng chứng xác thực đưa bà ta ra trước pháp luật nhưng bà ta hiện giờ không đi được đâu cho nên chỉ cần bà ta ở Hải Thành thì chuyện sẽ dễ giải quyết hơn rất nhiều."
An Noãn Noãn ánh mắt bỗng càng thêm sáng hơn, anh làm sao lại biết rõ tâm tư của cô như vậy chứ? Khiến cho cô giống như là một người trong suốt trước mặt của anh vậy, một chút tâm tư cũng không thể có.
"Đừng dùng ánh mắt kinh ngạc và sùng bái này nhìn chồng của em, thực ra cũng không có chút thần kì nào. Đầu tiên em là vợ của anh, anh lúc nào cũng phải quan tâm đến tâm tư của em. Sau đó, chồng em chính là thần thoại của bộ đội đặc chủng, điểm này vì chồng em một chút cũng không hề khiêm tốn!"